"Mẹ nói những chuyện này phiền lắm đúng không... ha, Tinh Tinh, con coi như vừa nãy chưa nghe thấy gì nhá, con đừng để ý đến mẹ, mẹ thích đoán mò vài thứ thôi." Vu Tĩnh Vận ngượng ngùng cười hai tiếng. Mặc Tinh quay đầu lại nhìn gò má đã gầy đi nhiều của bà ấy: "Nếu mẹ đã biết là đoán mò, thì đừng phiền lòng vì những chuyện này. Có thể là mẹ rảnh rối quá, con nhớ là mẹ rất hứng thú với cắm hoa mà, chi bằng mẹ đi học một lớp cắm hoa đi?" "Không cần đâu, người có hứng thú đi học toàn là những người trẻ, mẹ đến đó cũng làm người ta phiền. Các con còn thấy mẹ phiền cơ mà, càng đừng nói đến những người khác đó." Vu Tĩnh Vận lập tức phủ định. Mặc Tinh khẽ nhíu mày, cô đề nghị: "Nếu mẹ không muốn học cùng người trẻ, chi bằng con mời một người về dạy riêng cho mẹ?" "Không cần không cần, con đừng lo chuyện của mẹ nữa." Vu Tĩnh Vận thấy cô nhíu mày, bà ấy lo lắng nói: "Có phải mẹ lại nói gì làm con không vui nữa đúng không? Mẹ xin lỗi con, con đừng giận nhé!" Mặc Tinh bảo không sao, để cho bà ấy đừng nghĩ nhiều, nhưng bà ấy vẫn hoảng hốt. Ở lại thêm một lúc nữa, hai người đều không tự nhiên, Mặc Tinh viện cớ đi ra ngoài. Vu Tĩnh Vận tiễn cô ra cửa phòng, thoạt nhìn trông bà ấy vẫn rất lo cô tức giận. Mặc Tinh có hơi khó chịu. Mẹ biến thành bộ dạng hiện tại, có phải là tại cô không? Nhưng bố một lòng muốn lợi dụng cô, mẹ lại là một cây cỏ đầu tường, lúc đó cô thật sự có hơi giận mẹ, vả lại còn không muốn về nhà. Mặc Tinh đứng ngoài hành lang một lúc, mới về phòng. Vu Tĩnh Vận đã tắm xong rồi, anh chỉ mặc chiếc áo tắm mở nửa rồi ngồi trên giường, cơ ngực và cơ bụng lộ một nửa rất là quyến rũ. Thấy cô vào, ánh mắt anh rời khỏi văn kiện: "Ngày mai thư ký của bố em sẽ đưa cho em một phần văn kiện, ủy nhiệm em làm cố vấn của tập đoàn Mặc Thị, tôi không rõ phương diện đó, nhưng không có chỗ xấu với em đâu, em cứ ký vào là được." Mặc Tinh ừ một tiếng, sau đó cô hỏi Tiêu Cảnh Nam lấy điện thoại. Tiêu Cảnh Nam bỏ văn kiện trong tay xuống, anh không có đưa cho cô ngay, mà là đột nhiên nói: "Từ lúc ra đời đến giờ, người theo đuổi tôi lúc nào cũng nhiều." "Ừ, tôi biết." Mặc Tinh đi sau đít anh theo đuổi anh bao nhiêu năm như thế, tất nhiên là cô biết người theo đuổi anh rất nhiều. Cô đưa tay đến trước người anh, ý bảo anh đưa điện thoại cho cô. Tiêu Cảnh Nam cầm lấy điện thoại, bỏ vào tay cô, trước khi cô nắm chặt, anh lại giơ lên: "Người theo đuổi tôi rất nhiều, nhưng tôi luôn giữ một khoảng cách nhất định với bọn họ, để tránh bị người ta hiểu lầm." "Đều?" Mặc Tinh thu tay về, cúi đầu nhìn anh. Trong đôi mắt của Tiêu Cảnh Nam phản chiếu hình ảnh của cô: "Em là một ngoại lệ, chẳng qua lúc đó tôi chưa ý thức được là tôi cũng thích em." "Thế An Sơ Tuyết thì sao? Sao anh cho cô ta ở cạnh anh mãi thế? Lẽ nào cũng là vì anh thích cô ta, nhưng vẫn chưa nhận ra à?" Mặc Tinh mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ ngủ ra, rồi ném lên giường. Hầu kết của Tiêu Cảnh Nam trượt trượt một chút: "Hai nhà Tiêu, An hợp tác rất nhiều, tôi không thể tránh cô ta hoàn toàn." "Chân của tôi cần phải chữa trị, hơn nữa thím Lưu rất tốt với tôi, bác sĩ Lục là cháu bác ấy, tôi cũng không thể hoàn toàn né tránh anh ấy." Mặc Tinh thản nhiên nói: "Tiêu Cảnh Nam, làm người không được quá tiêu chuẩn kép." Tiêu Cảnh Nam đưa điện thoại cho cô, anh ngồi thẳng người, rồi lại cầm văn kiện lên. Anh nhìn chữ trên văn kiện, nhìn một lúc lâu, nhưng một chữ cũng không đọc vào đầu. Anh giơ văn kiện lên, dùng khóe mắt liếc Mặc Tinh, khi nhìn thấy cô hết sức chăm chú cầm điện thoại trả lời tin nhắn, anh khẽ nhíu mày. [Bác sĩ Lục] Ngại quá, tôi vừa làm một cuộc phẫu thuật, vừa mới đọc được tin nhắn. [Bác sĩ Lục] Tôi còn quen vài bác sĩ tâm lý khá giỏi nữa, nhưng người có năng lực phần lớn đều hơi dở hơi, mấy bác sĩ tôi quen đều rất ghét người dùng đặc quyền. Nếu cô muốn khám cho dì Vu, thì chỉ có thể đích thân đi đến bệnh viện, hơn nữa bọn họ còn không phải là người bản địa. [Bác sĩ Lục] Với hiểu biết của tôi về bệnh nhân tâm lý, bọn họ là rất phản cảm gặp bác sĩ, chắc hẳn dì Vu sẽ không đồng ý đi tỉnh khác gặp bác sĩ, cho dù có đồng ý, nếu dì ấy không phối hợp, bác sĩ cũng rất khó làm. Mặc Tinh mím môi, trả lời tin nhắn, cô bảo cô biết rồi. Lục Ngôn Sầm nhắn lại. [Tôi giục bác sĩ Tang một chút, để anh ấy cố gắng về nhanh. Nếu cô không yên tâm, thì có thể mời một vài người bạn cũ của dì Vu tới nhà làm khách, nói chuyện tâm sự.] Mặc Tinh lại trả lời lại mấy tin nhắn, rồi mới để điện thoại xuống. Tiêu Cảnh Nam cách xa, anh không nhìn rõ nội dung trò chuyện của hai người, nhưng anh có thể nhìn thấy hình tin nhắn dày đặc, hai bên nhắn rất nhiều. Phát hiện Mặc Tinh nhìn sang, anh lập tức cúi đầu xem tài liệu, lúc này anh mới nhận ra là không biết từ lúc nào tập tài liệu đã bị anh cầm ngược rồi. "Khi nào có người gửi tin nhắn thì đưa tôi." Mặc Tinh đưa điện thoại cho anh. Tiêu Cảnh Nam cầm lấy điện thoại, để sang bên cạnh, anh nghĩ nghĩ rồi lại đặt tài liệu xuống. Anh gọi Mặc Tinh đang cầm quần áo ngủ chuẩn bị đi tắm: "Chắc là ghen." Mặc Tinh quay đầu nhìn anh: "?" "Không phải là tiêu chuẩn kép, là ghen." Tiêu Cảnh Nam đứng lên, nhìn thẳng vào mắt cô: "Nhìn thấy em nói cười với người đàn ông khác, chỗ này của tôi sẽ cảm thấy không thoải mái." Anh chỉ vào vị trí trái tim. "Sau đó thì sao?" Mặc Tinh hỏi. Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam không khác gì ngày thường, nhưng tai anh có vết đỏ đáng nghi: "Tôi không thích nhìn thấy em nói chuyện với người đàn ông khác, càng không thích nhìn thấy bọn họ chạm vào em, em là của tôi." "Tiêu Cảnh Nam, anh không thấy những lời anh nói trẻ con à?" Mặc Tinh thản nhiên nói: "Trên thế giới này trừ phụ nữ ra thì là đàn ông, đồng nghiệp, khách hàng, bạn của tôi là đàn ông hay phụ nữ thì cũng là một chuyện rất bình thường, lẽ nào tôi phải cắt đứt quan hệ với những người khác giới khác bên ngoài à?" Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Cảnh Nam dời ánh mắt đi trước: "Những người khác tôi không sao, em với Lục Ngôn Sầm giữ khoảng cách đi." "Người khác tôi không sao, anh với An Sơ Tuyết giữ khoảng cách đi." Mặc Tinh trả lại câu đó cho anh. Bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm. Tiêu Cảnh Nam cụp mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh dần. Cô càng như thế, anh càng không thích nhìn thấy dáng vẻ cô ở cùng chỗ với Lục Ngôn Sầm. "Tiêu Cảnh Nam," Mặc Tinh dịu giọng lại: "Tôi là người yêu của anh, không phải vật sở hữu của anh, tôi tôn trọng anh, nhưng anh cũng phải thử tôn trọng tôi." Tiêu Cảnh Nam lạnh giọng nói: "Cái gì gọi là tôn trọng em hả? Nhìn người đàn ông khác sờ lên đùi em, mà tôi còn giữ im lặng được sao?" Mặc Tinh vốn có chút tức giận, cô cảm thấy anh quá khống chế cô, không giống như đang yêu đương, trái lại giống như đang đối xử với một sủng vật không cần suy nghĩ. Nhưng giờ phút này nhìn thấy anh nghiêm mặt nói những lời này, cô lại hơi buồn cười: "Tiêu Cảnh Nam, anh nói có lý chút được không hả? Cái gì gọi là nhìn ông người đàn ông sờ tới sờ lui trên đùi tôi hả?" "Chẳng nhẽ không phải?" Thế mà cô còn cười? Tiêu Cảnh Nam nhíu chặt chân mày. Có lẽ đến cả bản thân anh cũng chưa chú ý được, trước đây anh đã quen che dấu cảm xúc trước mặt mọi người, nhưng giờ anh ở trước mặt cô, anh càng ngày càng lười che dấu bản thân rồi. Mặc Tinh khẽ thở dài, cô day day mi tâm: "Tôi kia là chữa bệnh. Nếu không phải anh đánh gãy chân của tôi, tôi có cần bác sĩ Lục sờ chân tôi không?" Tiêu Cảnh Nam mím môi không lên tiếng. Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, cô ôm quần áo ngủ đi đến trước mặt anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó duỗi tay ra đè cổ anh xuống, nhón chân hôn lên môi anh một cái. "Mặc kệ tôi có nói chuyện với người đàn ông nào, hay là cùng làm việc gì, người tôi chủ động hôn chỉ có anh, như này được chưa?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]