Tiêu Cảnh Nam nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm, cô nhìn lại anh, ánh mắt bình thản.
Một lúc sau, anh thu lại tầm mắt trước, khởi động xe: "Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, cả đời này em cũng chỉ được ở bên cạnh tôi."
Mặc Tinh không tiếp câu này, mà nhìn ra dòng xe bên ngoài cửa sổ rồi nói: "Tôi đã lợi dụng điểm yếu uy hiếp An Sơ Tuyết, cô ta rất khó chịu, hơn nữa cô ta còn cho rằng tôi không mang thai, mấy hôm nữa chắc ông nội anh sẽ tới tìm chúng ta."
"... Em tính kế cô ta hả?" Tiêu Cảnh Nam quay đầu sang nhìn cô, vẻ mặt anh hơi kỳ lạ.
Phản ứng của anh làm cho Mặc Tinh nhíu mày: "Cô ta bẫy tôi nhiều lần như thế, chẳng lẽ tôi không được bẫy cô ta à?"
"Tất nhiên là được." Chỉ là anh bất ngờ thôi.
Tiêu Cảnh Nam khẽ cong môi, anh duỗi tay ra xoa đầu cô: "Làm tốt lắm."
Mặc Tinh vốn định né sang bên cạnh, nhưng vào khoảnh khắc tay anh rơi xuống đầu cô, cô mím môi, cuối cùng vẫn không làm gì hết.
Lúc này, tiếng điện thoại rung vang lên.
"Ở túi quần bên phải." Tiêu Cảnh Nam quay mặt nhìn Mặc Tinh.
Mặc Tinh ừ một tiếng, cô vươn tay ra lấy, dường như là cùng lúc, chiếc xe đối diện xiêu xiêu vẹo vẹo lái tới. Tiêu Cảnh Nam chợt đánh vô lăng, người cô ngả theo xe, bàn tay trùng hợp để lên vị trí không nên để.
Cái đó như có ma thuật vậy, trong vài giây ngắn ngủi, từ mềm thành cứng.
Cơ thể Mặc Tinh cũng trở nên cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923492/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.