Mặc Lôi gian nan nuốt miếng nước miếng, tơ máu trong mắt tùy tiện lan ra. Anh ấy cắn chặt răng, cái trán nổi lên gân xanh, nhưng lại không nói một lời.
"Anh, anh không còn là trẻ con nữa, làm việc đừng xúc động như vậy nữa, nếu không không chỉ hại chính mình, cũng có khả năng sẽ làm liên lụy đến chị dâu và hai đứa nhỏ. Anh phải biết, anh không phải một người cô độc, anh không thể tùy tiện làm liều." Mặc Tinh nói.
Một hàng nước mắt chảy xuống hai má Mặc Lôi, toàn thân anh ấy căng cứng: "Không... quay lại trước kia được nữa sao?"
"Ừm." Mặc Tinh cụp mắt gật đầu, ngón tay nắm góc áo.
Mặc Lôi run run hít thở một hơi: "Em sẽ cố gắng nâng cao năng lực bản thân, cũng..."
"Cũng không thể quay lại trước đây." Mặc Tinh tiếp nửa câu sau của anh: "Bây giờ anh cố gắng, sau này sẽ sống tốt hơn mọt chút, không bị người ta đùa giỡn xoay vòng. Nhưng mà anh có cố gắng nữa, giỏi hơn nữa, cho dù là giống với Tiêu Cảnh Nam, chúng ta cũng không quay lại trước kia được nữa."
Mặc Lôi ngồi xổm trên sàn, hai tay ôm đầu, đau khổ kêu một tiếng.
Mặc Tinh cúi mặt nhìn anh ấy, cô khẽ thở dài, trái tim như quần áo bẩn để vào trong máy giặt, vắt kéo cùng một chỗ.
"Có chuyện gì vậy?" Phía trên ầm ĩ quá to, Mặc Vệ Quốc vội vàng chạy lên: "A Lôi, sao bố nghe Lý Hân nói con và Cảnh Nam cãi nhau hả?"
Vu Tĩnh Vận đi theo sau ông ta, bà ấy nhìn chằm chằm vào cửa phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923474/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.