Thấy Tiêu Cảnh Nam tán thành với cách làm của mình, cảm xúc của Mặc Vệ Quốc có vẻ kích động hơn bình thường: "Cuối cùng có thể có một người hiểu cho cách làm của tôi rồi!"
"Cậu nói xem Tinh Tinh kém hơn Sơ Tuyết, nếu tôi vì Tinh Tinh rồi không lo cho nhà họ Mặc, đến lúc đó cậu khiến cho nhà họ Mặc phá sản, tôi cũng không có năng lực bảo vệ Tinh Tinh trước mặt nhà họ An và nhà họ Tiêu!"
Nghe thấy mấy chữ 'không có năng lực bảo vệ Tinh Tinh' ánh mắt Tiêu Cảnh Nam hơi u ám, tay phải vô ý gõ lên sô pha.
"Tôi làm nhiều như vậy, cũng đều là vì nhà họ Mặc!" Mặc Vệ Quốc căm giận nói: "Kết quả bây giờ, một người hai người trách tôi, bọn cũng không nghĩ xem cuộc sống tốt đẹp của bọn họ bây giờ là ai cho!"
Tiêu Cảnh Nam đặt cốc trà xuống, cơ thể hơi nghiêng tới trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối: "Ông ngoại bà ngoại Mặc Tinh cho mà, mọi thứ hiện giờ của ông cũng đều là bọn họ cho."
Anh mỉm cười: "Không phải sao?"
"... Tôi cũng rất cảm ơn bọn họ." Vẻ mặt của Mặc Vệ Quốc cứng lại, ông ta chuyển chủ đề: "Nhưng hai năm trước, cách làm tốt nhất chính là từ bỏ Tinh Tinh, chẳng phải cậu cũng tán thành với tôi sao? Hơn nữa chỉ là ngồi hai năm tù thôi mà, cũng không phải sinh ly tử biệt gì."
Tiêu Cảnh Nam trào phúng cười một tiếng: "Chỉ là ngồi hai năm tù thôi ư? Chi bằng ông cũng đi thử đi? Tôi tin, nếu ông tự nguyện đi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923471/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.