Tiêu Cảnh Nam rất là phối hợp lấy điện thoại ra cho cô xem, sau đó xoa đầu cô: "Yên tâm đi, anh đã ghi âm lại hết rồi."
Thân hình của An Sơ Tuyết sắp ngã xuống rồi, nghe thấy vậy, cô ta cứng đờ người, tiếp tục vịn sàn quỳ vững.
"Chưa ngất xỉu à?" Mặc Tinh vỗ ngực, trong lòng còn sợ hãi: "Tôi còn tưởng là cô sắp giả vờ ngất xỉu rồi vu cáo hãm hại tôi cơ!"
Trên khuôn mặt tái nhợt của An Sơ Tuyết có hơi tím.
"Tôi không có ý khác!" Mặc Tinh nói: "Cô đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, phản ứng theo bản năng mà thôi."
Tiêu Cảnh Nam ôm eo cô, nhẹ giọng an ủi: "An Sơ Tuyết đã là chuyện có lỗi với em, bây giờ em có phản ứng như thế này cũng bình thường, làm gì cô ta lại hiểu lầm em chứ? Em nghĩ nhiều rồi."
"Em cũng nghĩ là, hồi cô ta mười mấy tuổi cô ta tính kế hãm hại em, còn có thể làm hoàn mỹ không tỳ vết. Bây giờ chuyện đơn giản như này, không cần em giải thích, cô ta cũng có thể nghĩ ra được." Mặc Tinh nói.
Hai người kẻ xướng người họa, nói cho An Sơ Tuyết hoàn toàn không chen mồm vào được.
"Cảnh Nam, Mặc Tinh." Ông An mở miệng ngắt lời hai người, ông ta trầm giọng nói: "Hôm nay Sơ Tuyết tới là thành tâm xin lỗi, hai người cần gì phải đùa giỡn con bé như vậy?"
"Con bé tính cách mạnh mẽ, nay lại quỳ ở cửa xin lỗi các cháu, còn không đủ thành tâm sao?"
An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923459/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.