Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, không lên tiếng.
"Thế chuyện Tinh Tinh mang thai là thật hay là giả, cái này con có thể nói cho mẹ biết không?" Vương Như day day mi tâm, hỏi.
Tiêu Cảnh Nam cụp mắt: "Là thật."
"Ay..." Vương Như thở dài sâu xa, một lúc sau bà ấy nói: "Có việc gì không giải quyết được, con tuyệt đối đừng cậy mạnh."
Tiêu Cảnh Nam thản nhiên ừ một tiếng, sau đó thẳng người rồi nói: "Con đi trước đây."
"Đi tìm Tinh Tinh à?" Vương Như hỏi.
Tiêu Cảnh Nam gật đầu, sau đó anh mở cửa ra xuống xe.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, vẻ mặt Vương Như cực kỳ phức tạp. Bà ấy cầm điện thoại lên, rồi gọi một cuộc điện thoại: "Đi bệnh viện kiểm tra, Tinh Tinh có hay không.."
Bà ấy nói được một nửa thì dừng lại, mãi đến khi bên kia hỏi vài lần, bà ấy mới đấu tranh một lúc rồi nói: "Thôi."
Sau đó, cúp điện thoại.
*
Biệt thự nhà họ Mặc.
Hai năm trôi qua, ngoại trừ có thay đổi vài đồ trang trí ra, căn biệt thự vẫn không hề thay đổi. Nhưng mà đi tới nơi mà mình đã sống mười tám năm, Mặc Tinh lại không có cảm giác thuộc về một tí nào.
Cô ngồi trên chiếc sô pha phòng khách, mông ngồi sát một bên, vẻ mặt hờ hững nhìn cô giúp việc mới tới đặt hoa quả đã gọt sẵn cùng với trà và bánh ngọt lên bàn.
"Tinh Tinh, kiwi này là đồ mới đó, vị rất ngọt. Mẹ nhớ là con thích ăn kiwi nhất, con mau nếm thử đi" Vu Tĩnh Vận đẩy đĩa hoa quả đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923413/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.