"Anh có thể gắp đồ ăn trong bát anh." Mặc Tinh nhìn thấy đũa của anh đang di chuyển ở bát cô, gắp miếng cánh gà mà cô đã cắn một miếng lên, rồi nói: "Cánh gà vẫn còn, anh muốn ăn thì có thể tự gắp."
Cô cầm đũa lên ngăn cản, nhưng lại không ngăn được, Tiêu Cảnh Nam dễ dàng gắp đi miếng cánh gà đó: "Tôi cảm thấy miếng này trông có vẻ ngon hơn."
Nói xong, anh cắn một miếng cánh gà, không biết là hữu ý hay không vô, chỗ anh cắn trùng hợp là chỗ mà cô từng cắn.
"Tiêu Cảnh Nam." Mặc Tinh đặt đũa xuống, sắc mặt có hơi âm trầm nhìn anh.
Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi dùng những lời cô từng nói trả lời lại cô: "Không cần nói to như vậy, tôi nghe được."
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Mỗi một chữ, Mặc Tinh đều bật ra từ trong cổ họng.
"Tôi nói rồi," Tiêu Cảnh Nam nuốt thức ăn trong miệng xuống, rút ra một tờ khăn giấy lau cánh môi có hơi dầu mỡ: "Theo đuổi em."
Mặc Tinh dừng một chút, xùy một tiếng, thanh âm rất nhẽ, lúc phiêu tán còn mang theo hận ý khó nén: "Tiêu Cảnh Nam, anh nghĩ tôi sẽ làm như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra, rồi tiếp nhận sự theo đuổi của anh ư?"
Đừng nói là tha thứ cho những chuyện trước đây anh đã làm, bất cứ một chuyện nào anh đã làm trước đó, cả đơi này cô cũng sẽ không tha thứ!
Những đau đớn trên cơ thể, những nhục nhã về tinh thần đó, cho dù đang nằm mơ cũng đều tra trấn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923395/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.