Xe phía trước lại dừng lại, Lục Ngôn Sầm đi theo phanh xe lại: "Tôi nghe tổng giám đốc Tiêu gọi cô là bạn gái?"
"... Cũng không tính." Mặc Tinh tự giễu cười một cái: "Chỉ là một tình nhân mà thôi."
Lục Ngôn Sầm dừng một chút, nói: "Mạo muội rồi."
"Không sao." Mặc Tinh cụp mắt nói.
Tình bạn của hai người cũng không sâu, bọn họ không nói tiếp cái chủ đề đi quá chừng mực này nữa, chuyển sang nói một số chủ đề râu ria.
Đường rất tắc, rất nhiều chỗ xe ô tô còn không đi nhanh bằng người đi bộ. Mặc Tinh dứt khoát xuống xe, đi vào siêu thị mini mua một ít hoa quả, sau đó quay về chiếc xe vẫn đang bò chậm rì rì trong dòng xe.
Thím Lưu đã gọi bảy tám cuộc điện thoại đến giục, nhưng mà có giục nữa cũng vô dụng, năm mươi phút sau, Mặc Tinh và Lục Ngôn Sầm mới đến tiểu khu nhà họ Lục.
Nhân duyên của Lục Ngôn Sầm rất được, trong cuộc sống đô thị với tiết tấu nhanh mà hàng xóm láng giềng đều có thể không nhận ra nhau, thế mà từ lúc bắt đầu đi vào tiểu khu, liên tục có người chào hỏi anh.
"Ay ya, Tiểu Sầm đưa bạn gái về đấy à?"
"Bạn gái cháu xinh thật đấy, nhưng gầy quá, tiểu Sầm à, bác cả cháu nấu cơm ngon như thế, bảo bác ấy nấu nhiều đồ ăn cho bạn gái cháu vào!"
"Hôm qua mẹ cháu với bác cả cháu còn than phiền với bác, nói là không biết khi nào mới được ôm cháu, bác thấy giờ thì sắp rồi! Ay, đứa con trai của bác cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923361/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.