"Chí ít đó cũng là điểm mà tớ tự thi được." Mặc Tinh hừ mạnh một tiếng: "Nếu cậu ngại điểm thấp xấu hổ, thì cố gắng học đi, gian lận thì làm ái gì?"
"Bị thầy bắt được gian lận tịch thu bài, không dám oán trước mặt, suốt ngày thầy dài thầy ngắn, sau lưng thì làm mấy cái thủ đoạn hèn hạ bẩn thỉu, buồn nôn!"
Cô vẫn luôn không thích An Như Nhã, cô cảm thấy người này trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, quá ghê tởm.
Nhưng nhà họ An với nhà họ An vẫn có đi lại làm ăn, quan hệ của An Như Nhã và An Sơ Tuyết còn khá thân, mà An Sơ Tuyết là bạn của cô, nên cô khó tránh khỏi sẽ chạm mặt An Như Nhã.
"Cậu..." An Như Nhã tức đến nỗi cả nửa ngày vẫn chưa nói ra câu nào.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, không cần thiết phải vì cái chuyện nhỏ này mà tổn thương hòa khí." An Sơ Tuyết mỉm cười bất đắc dĩ, cô ta quay đầu nhìn Mặc Tinh, rồi nói: "Tới lại có một trò mà độ khó không quá lớn nhưng lại rất thú vị, chỉ là không biết cậu có dám không."
Vừa nghe thấy câu này, Mặc Tinh có hơi tức giận, cô thẳng lưng, hất cằm nói: "Trên đời này, không có việc mà tớ không dám làm!"
"Thế cậu chờ một lát, tớ đi lấy đạo cụ." An Sơ Tuyết cong môi, đứng lên đi ra khỏi phòng.
Mặc Tinh duỗi cổ nhìn ra ngoài, nhỏ giọng than thở một câu: "Đồ gì thế..."
Một lúc sau, An Sơ Tuyết cầm một đồ vật nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923346/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.