Tiêu Cảnh Nam nắm chặt nắm tay, lành lạnh nói: "Biết nguyên nhân không?"
"... Biết." Người đó nói càng ngày càng nhỏ: "Bác cả anh ta tên là Lưu Hương Ngưng, làm người giúp việc ở nhà họ Mặc mấy năm, bà ấy đã kể với bác sĩ Lục Ngôn Sầm rất nhiều chuyện của anh và cô Mặc, cho nên ấn tượng của anh ta về anh... không tốt lắm."
Không phải là 'không tốt lắm', là "cực kỳ không tốt', nhưng mà anh ta không dám nói.
Tiêu Cảnh Nam nâng mí mắt, chưa có nói gì về cái này, mà nói: "Đưa cho tôi địa chỉ và phương thức liên lạc của thím Lưu."
Nói xong, anh cúp máy luôn.
Lúc này.
Kẽo kẹt.
Tiếng mở cửa vang lên, Tiêu Cảnh Nam quay người theo bản năng, nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Lâm Hiểu nửa người ở trong phòng bệnh, nửa người ở ngoài phòng bệnh, tay nắm lấy tay nắm cửa, đưa lưng với anh, cô ấy đang chào tạm biệt Mặc Tinh: "Ngày mai tôi lại tới thăm cô, nếu tổng giám Tiêu đến tìm cô, cô cứ... coi như anh ta là cải trắng, tuyệt đối đừng tức giận với anh ta, bác sĩ bảo cảm xúc của cô không được quá phập phồng, biết chưa?"
Xuyên qua khe cửa, Tiêu Cảnh Nam nhìn thấy Mặc Tinh ở trên giường bệnh, hai năm trước hai má cô mũm mĩm trẻ con, bây giờ hai má cô gầy đến mức lõm vào, bớt đi vài phần trẻ con, ngũ quan góc cạnh, còn thêm vài phần ý vị khó nói nên lời.
Nhưng mà... anh nhìn thấy, trong lồng ngực khó chịu.
Đây là đau lòng sao?
Vì thích, nên đau lòng?
Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923319/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.