Dưới ánh nhìn lạnh giá thấu xương của Tiêu Cảnh Nam, Tào Diên đặt cốc capucino xuống, hai tay đan vào nhau rồi đặt lên bàn: "Tóm lại, theo điều tra của tôi ở hai năm này, lòng dạ của cô An này thật sự là quá đáng sợ. Tuy cô ta rất xinh đẹp, giáo dưỡng cũng tốt, nhưng tôi thấy nếu sau này cậu mà cưới cô vợ như này thật, thì có khi bản thân chết thế nào cũng không biết!"
"Phía cảnh sát đã đối chiếu băng ghi âm, là giọng của Mặc Tinh, không phải giả." Tiêu Cảnh Nam đứng lên, từ trên nhìn xuống nhìn ông ta, lành lạnh nói: "Nếu băng ghi âm không phải là giả, ông không thể chứng minh Mặc Tinh trong sạch, đúng không?"
Tào Diên bị anh nhìn thì toàn thân không thoải mái, vặn vẹo tới lui mấy cái, sau đó cũng đứng lên giống anh, ho khan hai tiếng nói: "Tôi nghĩ băng ghi âm đó có thể là trước đó cô An và cô Mặc chơi trò chơi rồi ghi âm lại, nhưng đây chỉ là phỏng đoán của riêng tôi, giống như tôi đoán chiếc xe đó không phải của cô Mặc, phải tốn nhiều thời gian và tinh lực đi tìm đầu mối nghiệm chứng."
Mưa vừa dứt không bao lâu, ánh mặt trời đã xuất hiện rồi, bầu trời xanh thẳm.
Tiêu Cảnh Nam cụp mắt, ánh mặt trời chiếu lên hàng mi dày của anh, chiếu xuống bóng râm lên mặt anh. Anh đứng ở nơi ánh nắng tươi sáng, nhưng lại như bao phủ trong bóng tối, nhìn mà người xem khiếp đảm.
Quán cà phê bày trí rất ấm áp, thực vật màu xanh đẹp mắt, hương cà phê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923315/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.