Tiêu Cảnh Nam đã sớm biết Mặc Tinh muốn chết, nhưng lúc này biết hành vi cô một lòng muốn chết từ trong miệng người khác, trong lòng anh vẫn khó chịu.
Tựa như đột nhiên sao vào hố cát, cát trắng từ bốn phương tám hướng chảy tới, bịt hết ngũ quan thất khiếu.
Mỗi một hô hấp, hút vào trong mũi và họng toàn là cát, cảm giác ngạt thở theo đó mà đến, cực kỳ khó chịu.
Vân Mân liếc mắt nhìn anh một cái, nói với Lâm Hiểu đang hoảng hốt: "Cô cũng mệt cả đêm rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, tôi cho cô nghỉ hai ngày. Ngoài ra, chuyện xảy ra ở Thiên Thai, không được nói với bất kỳ ai, biết chưa?"
"Cảm ơn chị Mân." Lâm Hiểu chịu áp lực từ Tiêu Cảnh Nam, kiên trì nói: "Nhưng tôi muốn ở lại đây."
Vân Mân nhìn cô ấy, không lên tiếng.
Lâm Hiểu cúi đầu, cũng không dám nói chuyện.
"Ở lại thì ở lại đi." Vân Mân nhìn qua áo ngủ ướt sũng trên người Tiêu Cảnh Nam, rồi nói: "Tôi đi lấy một bộ quần áo khô cho anh."
Tiêu Cảnh Nam nhìn vào phòng cấp cứu, mím môi, không nói gì.
Vân Mân cũng không đợi anh trả lời, quay người đi thẳng luôn.
Trên hành lang ngoài phòng cấp cứu, nhất thời chỉ còn lại hai người Lâm Hiểu và Tiêu Cảnh Nam. Lâm Hiểu lén nhìn Tiêu Cảnh Nam mấy cái, sau khi do dự mãi, cô ấy lấy điện thoại ra rồi đi đến chỗ cầu thang, gọi điện thoại Mặc Lôi.
Lần này cấp cứu chưa chắc sẽ thành công, Mặc Tinh hẳn vẫn muốn gặp cậu Mặc một lần.
Tiêu Cảnh Nam đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923309/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.