"Cô không vui đúng không?" Hứa Thư Di hơi ngây thơ, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô ấy biết, hiện tại tâm trạng của Mặc Tinh không tốt lắm.
Cô ấy nuốt một ngụm nước miếng, có hơi mất tự nhiên nói: "Có phải tôi đã nói lời nào đó mà cô không thích nghe không? Tôi... tính tôi cứ nghĩ gì nói đấy, tôi không có ý gì khác, cô đừng nghĩ nhiều."
"Không có không vui."
Mặc Tinh cố gắng nhếch khóe môi, nhưng sâu trong đôi mắt lại là một mảnh khó hiểu: Cô Hứa, cô ngây thơ quá rồi, sau này lúc cô kết bạn hay là giúp đỡ người khác, tốt nhất là cô nên hỏi anh Trương trước, đừng bị người ta lợi dụng nữa, như vậy sẽ gây rắc rối cho cô hoặc thư ký Hứa hay anh Trương đấy."
Hứa Thư Di nhíu mày, bĩu môi nói: "Nhưng tôi thấy cô là người tốt!"
"Người tốt ư?" Mặc Tinh hứng thú cười một tiếng, lộ ra châm học. Bất luận là trước kia hay bây giờ, chưa hề có người miêu tả cô như vậy, cái này giống như nhãn hiệu của An Sơ Tuyết vậy.
Hứa Thư Di gật đầu thật mạnh: "Giác quan thứ sáu của phụ nữ!"
Trầm mặc.
Sắp đến giờ làm rồi, thỉnh thoảng có nhân viên đi qua hai người. Nhưng bất kể thảo luận nói cười hay là trêu đùa, lúc đi đến bên cạnh hai người thì đều nói nhỏ lại, ngay cả tiếng bước chân và hơi thở cũng cố gắng làm cho nhỏ nhẹ.
Một lúc sau, Mặc Tinh nhìn Hứa Thư Di đang có vẻ mặt ngây ngốc cộng thêm thấp thỏm, rồi nói: "Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923294/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.