Mặc Tinh thu chân vào trong chiếc váy, che hoàn toàn đi những vết thương trên chân, khẽ “vâng” một tiếng.
“Vậy bác sĩ nói thế nào?” Dì Lưu nghiêng người về phía cô, ánh mắt tràn đầy hứng thú: “Có phải vẫn có thể điều trị được không? Cháu trai dì là chuyên gia trong lĩnh vực này đấy, bây giờ nó đang du học ở Mỹ, để dì bảo thằng bé về khám cho con xem sao!”
Nghĩ tới lời cảnh cáo của Tiêu Cảnh Nam, Mặc Tinh mím chặt môi, không nói lời nào.
“Dì vừa nói đến chuyện này lại làm con thấy bực mình!” Mặc Lôi đập cây chổi xuống đất, sợi mì văng vào ống quần âu của anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm để ý: “Cái tên Tiêu Cảnh Nam kia đúng là loại thần kinh, biến thái, khốn nạn, đáng chết, đánh gẫy chân em gái con, lại còn không cho em gái con điều trị!”
Anh ấy hít thở một hơi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì tức giận: “Con mẹ nó nữa, ông đây chúc cho các người bị xe tông, tốt nhất là cả đời bị tàn tật không bao giờ chữa khỏi được, mất chân xong rồi còn phải bị đoạn tử đoạn tôn nữa…”
“Nào nào, dì ngắt lời con một chút.” Dì Lưu làm động tác dừng lại, nghiêm túc nói: “Thật ra dì cảm thấy Tổng giám đốc Tiêu đánh gãy chân Tinh Tinh lại là một chuyện tốt đấy.”
Dì Lưu vừa dứt lời, Mặc Lôi đã giơ cây chổi bẩn thỉu trong tay lên, sắc mặt của Thủy Thanh Lan cũng khó coi, vội vàng ngăn anh ấy lại: “Anh… anh nghe lời dì Lưu nói xong đã cũng chưa muộn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923270/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.