“Cô An thật lương thiện.” Mặc Tinh nhìn thẳng vào cô ta, chậm rãi nói từng từ một. 
Câu chuyện hai năm trước thật sự đã xảy ra thế nào, không ai biết rõ hơn cô và An Sơ Tuyết. 
“Suy cho cùng trước đây cô cũng là bạn của tôi, làm sao tôi có thể nhẫn tâm trách móc cô được chứ?" An Sơ Tuyết thở dài: “Nếu tôi thực sự trách cô thì hai năm trước tôi đã kiện cô rồi, không để cô ra tù dễ dàng như vậy đâu. 
“Vậy tôi còn phải cảm ơn cô sao?” Cơn tức giận của Mặc Tinh sắp lao ra khỏi lồng ngực, chân mày và khóe mắt cô đều lộ ra vẻ chế nhạo. 
Dễ dàng? 
Cô ở trong tù hai năm, mỗi ngày đều bị một nhóm người lăng mạ, sỉ nhục, rất nhiều lần cô đứng giữa ranh giới sống và chết. Vậy mà An Sơ Tuyết nói cô sống dễ dàng? 
“Giữa chúng ta thì không cần khách sáo như vậy đâu.” An Sơ Tuyết nắm lấy tay cô, lo lắng nói: “Tôi nghe nói vừa rồi cô còn có ý định tự sát? Cô có bị thương ở đâu không? 
“Tôi không sao, khiến cô thất vọng rồi.” Mặc Tinh dùng hết sức để rút tay ra, sau đó cô xoa xoa vào quần áo, cô sợ bẩn. 
“Làm sao tôi có thể thất vọng chứ?” An Sơ Tuyết cắn môi, tỏ vẻ thật lòng nói: “Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi sẽ rất áy náy.” 
Dáng vẻ dối trá đầy giả tạo của cô ta khiến cho Mặc Tinh buồn nôn, cô cúi đầu không nói thêm gì nữa. 
“Bây giờ cũng muộn lắm rồi, bắt xe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923210/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.