“Đừng làm bẩn quần áo.” Mặc Tinh cởi áo khoác âu phục ra, đưa tới trước mặt anh ấy. 
Cô quét dọn nhà vệ sinh, rửa sạch những thứ người khác nôn mửa, trên người rất bẩn. 
“Làm bẩn cái rắm ấy!” Tròng mắt Mặc Lôi đỏ hoe, anh ấy đột nhiên nắm lấy áo khoác âu phục, thô lỗ khoác lên người cô: “Em nói linh tinh làm anh tức giận đấy!” 
Mặc Tinh cảm nhận được nhiệt độ trên quần áo, cười cười, cũng không từ chối nữa. 
“Em cũng đừng làm lao công dọn vệ sinh nữa!” Mặc Lôi lôi ví ra, rút ra một tấm thẻ ngân hàng, trực tiếp nhét vào trong tay cô: “Em cầm lấy cái này trước đã, không đủ thì nói với anh!” 
“Không cần, em làm lao công dọn vệ sinh rất tốt.” Mặc Tinh đẩy tấm thẻ ngân hàng về. 
Mặc Lôi không nhận lại thẻ, anh ấy nhìn cô, đau lòng lại khổ sở: “Tinh Tinh, có phải em giận anh hai năm trước không giúp em đúng không, cho nên em mới không muốn nhận tiền của anh? Anh…” 
“Không phải, anh đừng nghĩ lung tung.” Mặc Tinh ngắt lời anh ấy, đáy mắt cố che giấu sự chua xót: “Nếu để cho bố mẹ biết anh cho em tiền, họ nhất định sẽ nổi giận, tim của bố lại không được tốt.” 
Mặc Lôi nắm chặt tay thành nắm đấm rồi lại buông ra, lại nắm chặt một lần nữa, cuối cùng cũng cầm thẻ ngân hàng về: “Được rồi, em không nhận thẻ cũng được, anh sẽ tìm cho em một công việc tốt, chuyện này được chứ?” 
“Không cần đâu anh trai.” Giọng nói Mặc Tinh rất thấp: “Em làm ở câu lạc bộ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-tha-cho-toi/923195/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.