Vì anh đã đi quá một đoạn nên sau khi xuống xe, Lâm Uyển Bạch phải chạy ngược lại mấy mét.
Khi anh đã hút xong quá nửa điếu thuốc, cô cũng quay trở lại xe. Có thể vì sợ anh phải đợi quá sốt ruột, lúc về cô vẫn còn thở hồng hộc.
Hoắc Trường Uyên để ý thấy trong tay cô có thêm một hộp thuốc.
Dòng chữ nhỏ bên trên không cần nhìn kỹ cũng biết là gì, bởi vì bản thân anh cũng từng mua. Sau khi lên xe, cô không nói câu nào, chỉ lẳng lặng bỏ hộp thuốc vào trong tiếng túi xách đặt bên chân.
Tối qua cũng giống như đêm đầu tiên, Hoắc Trường Uyên quá dũng mãnh.
Không kịp làm bất cứ biện pháp nào, hơn nữa anh cũng chưa từng đưa cô gái nào về nhà thế nên không có sẵn.
Hành động này của cô là rất biết điều, rất ngoan ngoãn, đủ khiến anh yên lòng. Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Hoắc Trường Uyên lại xuất hiện đôi chút khó chịu.
Suốt dọc đường, cả hai đều im lặng.
Giờ này là giờ đi làm buổi sáng, lưu lượng xe rất lớn. Họ từ trên cầu cao tốc đi xuống, tiếp tục đi thẳng khoảng sáu, bảy trăm mét nữa thì tới tòa nhà văn phòng.
Lâm Uyển Bạch liếc thấy trước cửa tòa nhà có rất nhiều nhân viên văn phòng đang rảo bước đi vào trong. Cô bèn chỉ về phía ngã tư vừa qua: "Anh Hoắc, anh dừng xe ở đây là được rồi!"
Sau khi nói một tiếng "Cảm ơn", Lâm Uyển Bạch cũng khẩn trương cởi dây an toàn ra.
Trước khi xuống xe, cô còn cẩn thận ngó trước ngó sau một lượt rồi lén la lén lút như sợ bị ai phát hiện vậy.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày lại, cảm giác khó chịu ban nãy hình như còn nghiêm trọng hơn.
...
Việc đầu tiên khi tới công ty của Lâm Uyển Bạch là gọi điện thoại cho bác sỹ.
Mặc dù cô đã nghe chính miệng Hoắc Trường Uyên đảm bảo, nhưng vẫn muốn tự kiểm tra lại.
Cô gọi điện tới phòng y tá, người nhận máy là cô y tá đã quá quen thuộc với cô. Cô ấy vẫn nói như bình thường rằng vừa đi kiểm tra phòng bệnh của bà ngoại, hình như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có mình cô biết, qua mười hai tiếng đồng hồ vừa rồi, thế giới của cô đã đảo lộn.
Sau khi tan làm, Lâm Uyển Bạch bắt xe tới bệnh viện thăm bà, đồng thời tới tìm bác sỹ chính bàn về việc phẫu thuật lần hai.
Hòn đá tảng trong lòng đã được giải quyết. Lâm Uyển Bạch ngắm nhìn bà ngoại nằm ngủ yên bình trong phòng, khoảnh khắc này cô chợt cảm thấy mình làm gì cũng xứng đáng.
Sau khi bà ngoại tỉnh dậy, cô cùng bà ăn xong bữa tối rồi lại vội vã ngồi xe buýt tới Pub.
Về đêm, không cần biết là thứ mấy, việc kinh doanh trong Pub vẫn cứ bận rộn.
Lâm Uyển Bạch bị đồng nghiệp gọi qua mang rượu. Cô xếp đủ rượu lên khay rồi đẩy cửa phòng VIP. Bất luận trong không gian ấy có bao nhiêu người, sự tồn tại của Hoắc Trường Uyên vẫn cực kỳ nổi bật, chỉ một cái nhìn đã có thể phát hiện ra.
Không phải là đám công tử nhà giàu vẫn hay chơi với nhau. Lần này toàn là những người mặc quần Âu áo vest như anh. Cả trợ lý Giang Phóng cũng có mặt, có lẽ đây là một buổi tiếp khách.
"Thưa anh, rượu đã tới!"
Hoắc Trường Uyên chỉ giơ đại tay lên.
Lâm Uyển Bạch nhìn anh, tầm mắt chạm nhau trong khoảnh khắc. Ánh mắt của anh không có quá nhiều thay đổi, chỉ hờ hững quay đi.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh cũng rất khó hiểu, làm như người đàn ông hôm qua anh vần vũ trên người cô, dùng sức đến mức mặt mũi cạu cọ không phải là anh vậy.
Lâm Uyển Bạch bất giác bĩu môi.
Cô rót xong rượu, vừa hay có vị khách cầm lên, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà lại chạm vào tay cô. Cũng may cô phản ứng nhanh, rút lại kịp thời.
Khi ra khỏi phòng, cô cảm giác có ai đó theo mình.
Ban đầu Lâm Uyển Bạch không quá để ý, khi phát hiện người ấy càng lúc càng gần, cô vô thức quay đầu.
Mũi cô chạm phải lồng ngực người đàn ông, cô loạng choạng lùi về sau mấy bước, eo kịp thời được một cánh tay đỡ lại, không để cô vấp ngã.
"Sao em vẫn còn chạy đến đây làm? Đã cho em một cái thẻ rồi cơ mà, chưa đủ sao?"
"Đủ rồi!" Lâm Uyển Bạch vội vàng lên tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]