Chương trước
Chương sau
"Tiểu Bạch, sao chỉ có mình cháu?"

Lâm Uyển Bạch trở về phòng bệnh, bà ngoại nhìn thấy cô bèn hỏi.

Dáng vẻ lạnh lùng ban nãy của Hoắc Trường Uyên khi rời đi dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt. Cô nói dối: "À, công ty anh ấy còn có việc ạ..."

"Ừ." Bà ngoại gật đầu, tỏ ý thông cảm: "Đã đến giờ này rồi, Tiểu Hoắc cũng vất vả quá đi! Nó có thể tranh thủ chút thời gian bận rộn tới thăm bà là thật sự có lòng đấy!"

"Vâng..."

"Ban đầu bà vẫn có chút lo lắng, không ngờ một thanh niên như Tiểu Hoắc không hề kênh kiệu chút nào..."

Sau đó bà ngoại còn nói thêm gì nhưng Lâm Uyển Bạch vẫn không hề lên tiếng.

Cô không dám nhìn bà, cúi mặt ngồi ở trước giường vẻ như đang xấu hổ, thật ra trong lòng đắng chát.

Trông bà tới tận hơn chín giờ tối, Lâm Uyển Bạch mới chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện, định bắt chuyến xe cuối cùng về nhà.

Vừa bước xuống thềm, bỗng nhiên một tiếng "Pim" vang lên.

Lâm Uyển Bạch giật nảy mình, đồng thời cũng nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng đó.

Giữa không gian không quá sáng sủa, khuôn mặt góc cạnh của Hoắc Trường Uyên càng trở nên sâu xa, trong tay anh có một điếu thuốc đang cháy, ánh lửa đỏ rừng chốc chốc lại lóe lên.

Lâm Uyển Bạch có phần bất ngờ.

Không ngờ anh vẫn còn ở đây, dẫu sao thì lúc trước hai người đã không hề vui vẻ.

Dĩ nhiên cô không có gan vờ như không thấy hoặc thẳng thừng bước qua. Tuy rằng tối nay cô không muốn quay về cùng anh cho lắm, nhưng vẫn lặng lẽ mở cửa xe. Bên trong khói trắng vẫn vấn vít, không biết anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc nữa.

Cô vừa thắt xong dây an toàn, chiếc xe đã lao ra ngoài như tên bắn.

Họ không về nhà, ngược lại đến một quán lẩu kinh doanh 24/24. Lâm Uyển Bạch quay đầu kinh ngạc hỏi: "Đến đây ăn cơm?"

"Em ăn rồi?" Hoắc Trường Uyên hỏi ngược lại cô.

"Ăn rồi..." Lâm Uyển Bạch thật thà trả lời.

Đã mấy giờ rồi, lúc đó anh bỏ đi, những tưởng ra vẻ trong bất hòa nên cô dĩ nhiên sẽ cùng bà ngoại ăn luôn ở bệnh viện.

Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật, anh rút phắt chìa khóa xe ra: "Ngồi nhìn tôi ăn!"

Lâm Uyển Bạch đành cùng anh đi vào trong nhà hàng.

Giờ này cũng không đông người lắm, nồi lẩu được bê lên rất nhanh. Là kiểu nồi đồng lửa than như truyền thống, ngọn lửa liếm liếm vào đít nồi vang lên những tiếng động. Chẳng bao lâu sau nước lẩu đã sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút.

Sắc mặt Hoắc Trường Uyên vẫn đang sa sầm lại, u ám đáng sợ. Khi nhân viên bưng đồ lên cũng lộ rõ vẻ cẩn trọng.

Buổi tối Lâm Uyển Bạch đã ăn rất no rồi, nên cô không ăn thêm được gì nữa.

Có điều ngồi như vậy cũng rất nhàm chán, nhất là khi phải đối diện với người đàn ông với sắc mặt vô cảm. Rất lâu sau cô mới gắp một miếng thịt lên. Chẳng biết sẽ ăn tới lúc nào nên cô thẳng thừng xé lớp bọc ngoài đũa, giúp anh gắp thịt bỏ vào nồi.

Sau khi cô trần xong bỏ ra đĩa, Hoắc Trường Uyên đẩy trở lại: "Tôi không ăn rau thơm, mùi khó ngửi!"

"..." Lâm Uyển Bạch nghe vậy, đành lựa rau thơm gắp ra ngoài.

"Trần lâu quá, thịt dai hết rồi!"

"Tôi trần lại..."

"Bóc cho tôi một con tôm, không được để lại một chút đường đen nào!"

"Tôi biết rồi..."

Lâm Uyển Bạch suốt quá trình chỉ nghe anh dặn dò. Ăn xong bữa cơm, cô bỗng bận rộn đến toát cả mồ hôi.

Họ thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng. Hoắc Trường Uyên nổ máy, mở radio, tiếng nhạc trong đài phát thanh vọng ra.

Lâm Uyển Bạch len lén nhìn qua, phát hiện hình như tâm trạng anh đã khá hơn nhiều.

Gặp đèn đỏ, Hoắc Trường Uyên rút một điếu thuốc ra. Lần này anh chủ động hạ cửa kính xe xuống, sau khi rít được hai hơi thì thuần thục gạt tàn thuốc đi: "Những lời em nói trong bệnh viện là thật sao?"

"Nếu anh không tin, tôi có thể thề thêm một lần nữa, tôi tuyệt đối không có ý si mê hoang tưởng, tôi..."

"Không phải việc này!" Hoắc Trường Uyên ngắt lời cô.

"..." Lâm Uyển Bạch khó hiểu.

Hoắc Trường Uyên lại rít một hơi thuốc, cất giọng trầm trầm: "Não úng nước cũng sẽ không thích tôi?"

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch từ từ gật đầu.

Sau đó, cô nhìn thấy sắc mặt anh lại hơi đen đi.

Thật là nắng mưa thất thường...

Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn qua, nghi ngờ hỏi: "Lâm Uyển Bạch, em bị mù mắt à?"

Lâm Uyển Bạch yếu ớt kháng nghị: "Thị lực của hai mắt tôi đều 10/10."

"Tôi thấy trái tim em bị mù rồi đấy!" Hoắc Trường Uyên bắt đầu nghiến răng.

"..." Lâm Uyển Bạch câm nín, nhìn khuôn mặt như bị mây mù che phủ của anh, im lặng giây lát, cuối cùng vẫn nói cho sướng miệng một lần: "... Anh Hoắc, anh... bị mắc bệnh Hoàng tử phải không?"

Hoắc Trường Uyên nhíu mày, đáy mắt có phần nghi hoặc.

Lâm Uyển Bạch cảm thấy may mắn vô cùng, sợ anh truy cứu, cô nói một câu "Đèn xanh rồi" để chuyển đề tài.

Trở về nhà, Hoắc Trường Uyên cởi áo khoác ra rồi dặn cô: "Em đi tắm trước đi."

"Vâng." Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

Cánh cửa phòng tắm vừa khép lại, Hoắc Trường Uyên đã cầm di động lên.

Ở đầu kia điện thoại hình như Giang Phóng đã say giấc, nhưng nhìn thấy số của anh không dám không nhận, vội chào lịch thiệp: "Hoắc tổng!"

Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn phòng tắm rồi hỏi: "Bệnh Hoàng tử là bệnh gì?"

"..."

Hai mươi phút sau, Lâm Uyển Bạch tắm xong đi ra.

"Tôi tắm xong rồi..."

Cô hất hất cằm, tỏ ý bảo anh có thể đi tắm được rồi.

Hoắc Trường Uyên đứng dậy nhưng không có ý đi về phía phòng tắm, mà đi qua vác cả người cô lên.

Vì bị bất ngờ, chiếc khăn mặt lau tóc trên đầu Lâm Uyển Bạch cũng rơi xuống đất.

Ngay sau đó, cô bị anh ấn lên chiếc giường lớn.

Nụ hôn mạnh mẽ của Hoắc Trường Uyên rơi xuống.

Động tác của anh quá nhanh, không cho cô thời gian để phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Hoắc Trường Uyên giơ tay hung bạo giật tung tất cả cúc áo trên chiếc sơ mi. Nó cứ thế rơi xuống đất, nằm đè lên chiếc áo tắm của cô.

Bên tai anh bỗng nhiên vang lên câu trả lời rành rọt của Giang Phóng: "Trên Baidu có nói, bệnh Hoàng tử là cảm giác bản thân mình tuyệt vời nhất, tưởng tượng mình là một người có một không hai, hoàn hảo như Hoàng tử bước ra từ trong cổ tích, nghĩ rằng nửa kia của thế giới, ai cũng phải điên đảo vì mình..."

Nghĩ như vậy, anh không khỏi nghiến răng ken két.

"Anh, anh có thể nhẹ nhàng chút không..."

Hai chân Lâm Uyển Bạch thẳng đơ, cô buộc phải lên tiếng cầu cứu.

Hoắc Trường Uyên trả lời đầy phẫn nộ: "Không có chuyện nhẹ nhàng đâu!"

Lâm Uyển Bạch cố đẩy bả vai anh nhưng không sao đẩy nổi, đành để mặc cho anh nhào tới khí thế bừng bừng như một con sói đói bụng.

Trong màn sóng to gió lớn đó, cô đắm chìm vào đó, yếu đuối không thể kiểm soát.

...

Đi làm đến giờ nghỉ trưa, Lâm Uyển Bạch đi ra khỏi văn phòng.

Hôm nay tới lượt cô đi mua cơm, vừa đi tới thang máy, cô phát hiện có một bóng hình quen thuộc bước ra.

Người đó đi thẳng về phía cô, hai tay bắng nhắng đút túi quần, cổ đeo một miếng ngọc hình Phật, trên gương mặt là nụ cười đểu cáng điển hình: "Lâm Uyển Bạch, có nhớ anh không?"

"Tiêu Vân Tranh? Anh đi công tác về rồi à?" Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên giây lát rồi mỉm cười.

"Ừm, bây giờ anh vẫn còn chưa quen chênh lệch múi giờ đây!" Tiêu Vân Tranh chỉ cho cô xem đôi mắt gấu trúc của mình, sau đó lập tức kéo thẳng cô đi vào thang máy: "Đi nào, vừa ăn vừa trò chuyện!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.