Chương trước
Chương sau
"Hoắc Trường Uyên, sao anh lại..."

Lâm Uyển Bạch sửng sốt, chỉ tay vào anh, không còn chút ngái ngủ nào nữa.

Rõ ràng cô đã nhìn thấy anh đi về phía cửa ra vào, hơn nữa trước khi ngủ cô còn đi loanh quanh một vòng. Cửa lớn đóng chặt, anh cũng đã rời đi, sao bây giờ lại đột ngột xuất hiện bên giường cô, hơn nữa lòng bàn tay còn nắm chặt vai cô chứ.

Hoắc Trường Uyên không có ý giải thích, đôi mắt u tối còn đen hơn cả bầu trời đêm ngoài kia.

Anh cúi người xuống, cố tình phả hơi từ mũi lên đôi mày của cô: "Ở đây hay ra phòng khách, em tự chọn đi."

"..." Lâm Uyển Bạch sửng sốt.

"Vậy thì ở đây!" Hoắc Trường Uyên thẳng thừng vươn tay tới.

Thấy anh thật sự không đùa giỡn, liếc nhìn đứa trẻ vẫn đang nằm say ngủ bên cạnh, Lâm Uyển Bạch vội vàng ra hiệu: "Đừng..."

Thật sự làm gì đó trước mặt con nít, cô e sau này sẽ có bóng ma tâm lý.

Vừa nói xong, cô liền bị Hoắc Trường Uyên bế bổng lên, động tác rất khẽ, rất nhanh, cả quá trình không hề làm đứa nhỏ bên cạnh thức giấc, trong chớp mắt đã đi gần ra khỏi phòng ngủ.

Cho đến khi cánh cửa bị đóng lại, Lâm Uyển Bạch mới dám nói lớn hơn một chút: "Hoắc Trường Uyên, anh đi rồi cơ mà, vì sao lại... Ưm!"

Cô nói quá nhiều rồi!

Hoắc Trường Uyên hôn lên môi cô một cách chuẩn xác, lấy đầu lưỡi chặn câu nói của cô lại.

Anh vừa kịch liệt vừa khao khát, khí thế như muốn nuốt chửng cô vào bụng vậy.

Anh nói anh nhớ cô đến đau cả tay không phải là trêu đùa. Ba ngày đi công tác, tối nào anh cũng không yên ổn, nín nhịn khó chịu. Anh phát hiện hình như mình còn khao khát cô hơn cả lúc trước nữa.

Khó khăn lắm mới kết thúc công việc để trở về, sao anh có thể để một thằng tiểu quỷ phá hoại chuyện tốt của mình chứ.

Huống hồ, anh cũng đợi không kịp nữa, nhịn cả một buổi chiều đã là giới hạn của anh rồi.

Sofa phải gánh sức nặng của hai con người, lún hẳn xuống. Lâm Uyển Bạch cảm giác như mình không được nằm trên một vật thể nào vậy, cảm giác rõ nét duy nhất chính là nguồn sức mạnh tráng kiện của anh.

Những tiếng sột soạt vang lên, quần áo ngủ biến mất rất nhanh.

Hoắc Trường Uyên cúi mặt thì thầm bên tai cô: "Lát nữa em nhỏ tiếng một chút, đánh thức tên tiểu quỷ đó anh không chịu trách nhiệm đâu."

"..." Lâm Uyển Bạch xấu hổ không chịu được.

Cô nhìn thấy anh biến ra một cái bao cao su trong tay, thuần thục mở ra.

Một giây sau, cả người cô cứng đờ.

Cô suýt nữa hét lên thành tiếng, nghĩ tới những lời anh nói lại lập tức lấy tay bịt chặt miệng lại, sợ bật ra tiếng động gì sẽ đánh thức thằng bé. Mí mắt cô đã nhuốm một lớp đỏ hồng mỏng manh, dáng vẻ vừa đau khổ vừa khó chịu.

Hoắc Trường Uyên cười gian xảo, tiếp tục thì thầm: "Nhớ anh không?"

Lâm Uyển Bạch không trả lời, nhắm mắt lắc đầu.

"Uyển Uyển, có nhớ anh không?"

"Có nhớ anh không?"

Trong đêm khuya yên ắng, giọng khàn phát ra từ cổ họng anh cực kỳ mê hoặc.

Lâm Uyển Bạch dần dần không kiểm soát nổi mà chìm đắm, run rẩy bật ra một câu: "Muốn..."

Hoắc Trường Uyên hoàn toàn điên cuồng.

...

Thứ Hai, ngày làm việc.

Tuy vừa mới kết thúc một kỳ nghỉ cuối tuần nhưng trông Lâm Uyển Bạch có vẻ chỉ càng mệt mỏi hơn.

Buổi tối ngày Hoắc Trường Uyên đi công tác về, mở cửa lẻn vào lúc nửa đêm, hành hạ cô tới gần sáng. Hôm sau là Chủ Nhật, tuy rằng thằng bé được đón về nhưng anh vẫn không tha cho cô. Cô bị ấn lên giường không có kết thúc...

Vật vã tới giờ tan làm, Lâm Uyển Bạch đi từ trong thang máy ra.

Bên ngoài tòa nhà văn phòng có hai cái bóng quen thuộc đang chờ đợi. Cô ngạc nhiên: "Anh Yến Phong? Tiêu Vân Tranh?"

"Lần trước bị em cho leo cây, hôm nay tới đây chặn đường em luôn!" Tiêu Vân Tranh uể oải nói.

"Ơ..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.

Tiêu Vân Tranh bĩu môi vẻ không vui lắm: "Anh đặt chỗ ở nhà hàng xong rồi, không được viện lý do từ chối! Chúng ta lâu lắm không ăn với nhau một bữa rồi. Lâm Uyển Bạch, em đừng làm anh mất hứng!"

"Thôi được rồi!" Ngẫm nghĩ một chút, cô đành gật đầu.

Dù sao lần trước cũng là mình bùng hẹn, còn không đi cô sẽ rất ái ngại.

Có điều cô vốn đã hẹn Hoắc Trường Uyên tối nay cùng ăn cơm. Bứt rứt giây lát, cô rút di động ra: "Vậy anh đợi em gọi một cuộc điện thoại đã!"

Cô gọi vào số anh, có chuông nhưng mãi không thấy ai bắt máy.

Lâm Uyển Bạch nhớ ra chiều nay có gọi điện, anh nói hình như chập tối có một cuộc họp. Cô nghĩ chắc chắn là anh vẫn chưa xong họp nên không tiện nhận điện. Cô soạn một tin nhắn gửi qua, nói với anh mình đi chơi với bạn.

Vừa bỏ di động xuống, cô đã bị Tiêu Vân Tranh kéo thẳng lên xe.

Nơi họ dùng bữa là một nhà hàng cao cấp, chỉ nhìn cách trang trí và thái độ phục vụ cũng biết chắc là do Tiêu Vân Tranh đặt chỗ.

Căn phòng VIP to nhất chỉ có ba người họ ngồi, rõ ràng cực kỳ trống vắng. Nhưng họ lại gọi rất nhiều món, gần như bày kín chiếc bàn xoay.

Lâm Uyển Bạch chọc hai miếng thịt tôm hùm, bị mùi mù tạc làm cho suýt sặc. Phải uống hai hớp nước vào cô mới bình ổn lại được, ngước mắt lên phát hiện Tiêu Vân Tranh ngồi đối diện có vẻ khang khác. Một người bình thường nhiều chuyện nhất hôm nay lại nói rất ít, hình như còn có tâm sự.

"Anh ấy sao vậy?" Cô bất giác hỏi.

"Không có chuyện gì nghiêm trọng, buồn tình thôi." Yến Phong cười cười.

Lâm Uyển Bạch sửng sốt như một người vừa phát hiện ra châu lục mới: "Tiêu Vân Tranh cũng có người thích?"

"Sao hả, Lâm Uyển Bạch, anh không được thích ai hay sao?" Tiêu Vân Tranh nghe xong lập tức phật lòng.

"À, vậy thì không..." Lâm Uyển Bạch vội xua tay, trong lòng ngược lại có suy nghĩ khác.

Bỏ qua thân phận lính cần vụ trước kia, khi gặp lại anh ấy, anh ấy là Vân thiếu, ấn tượng gián tiếp tạo cho cô là hình tượng một công tử ăn chơi. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, trước kia khi còn làm ở hộp đêm, cô thường xuyên gặp anh ấy nhưng bên cạnh anh ấy rất ít khi có phụ nữ.

Thì ra anh ấy đã có người trong lòng.

Nhìn thấy anh ấy khẽ vân vê mặt Phật trên sợi dây chuyền đeo cổ, nghĩ tới chuyện hình như anh ấy luôn mang theo nó bên người, cô hiểu ra và hỏi: "Tiêu Vân Tranh, mặt Phật này của anh không lẽ là người trong lòng anh tặng?"

Tiêu Vân Tranh nhún vai, không hề phủ nhận.

"Lúc ấy nó nói với anh, đối phương sắp về nước rồi." Yến Phong bật cười xen vào.

"Vậy phải là chuyện tốt rồi! Vì sao trông anh ấy cứ buồn rầu vậy?" Lâm Uyển Bạch tỏ thái độ nghi hoặc, nhưng cũng không khó đoán: "Em hiểu rồi... Là anh thích người ta, nhưng người ta không thích anh sao?"

Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Vân Tranh sầm xuống, cô chắc chắn thêm về suy nghĩ của mình.

Sau đó, họ không còn nhắc tới chủ đề này nữa, mà nói những câu chuyện khác để không khí thú vị hơn.

Ăn được nửa chừng, Lâm Uyển Bạch đi vào nhà vệ sinh.

Khi quay lại phòng, cô phát hiện Yến Phong vừa bỏ di động của mình xuống, nhìn thấy cô bèn giải thích: "Ban nãy Hoắc tổng gọi tới, anh nhận máy."

"Hả?" Lâm Uyển Bạch sững người.

"Anh thấy đã gọi hai lần, chắc có chuyện gì gấp nên nhận giúp em." Yến Phong nhìn sắc mặt cô, nói tiếp: "Anh bảo em đi vào nhà vệ sinh rồi, lát nữa sẽ báo lại em."

Thật câu nói này nửa thật nửa giả.

Yến Phong cố tình bắt máy. Từ sau lần đánh nhau với Hoắc Trường Uyên dạo trước, anh vẫn luôn lo lắng cho cô, luôn có cảm giác sẽ có chuyện mình không mong muốn xảy ra, thêm nữa là muốn thăm dò họ, càng muốn biết phản ứng của cô.

Thấy cô nắm chặt di động, vội vàng chạy ra ngoài, ánh mắt Yến Phong tối hẳn đi...

~Hết chương 136~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.