Một con đường thảm đỏ không quá dài, vậy mà Lâm Uyển Bạch cảm thấy đi rất lâu.
Cuối cùng cũng đi tới trước mặt anh, sống mũi cô cay xè, suýt chút nữa là nước mắt tuôn rơi.
Lâm Dũng Nghị và Lục Học Lâm cũng chẳng khá hơn cô là bao, khóe mắt cả hai đều đỏ rực lên. Trong những ánh mắt đã trải qua quá nhiều bể dâu của cuộc đời ấy đều có chung một sự kích động khi được nhìn thấy cô khoác lên mình bộ váy cô dâu trở thành vợ người ta và sẽ hạnh phúc đi nốt quãng đời còn lại. Cuối cùng họ cũng có thể yên lòng, vài năm sau nữa có mặt mũi đi gặp người con gái tên Sở Sở kia...
Khi Lục Học Lâm lên tiếng, giọng nói đã khàn đặc, nghẹn ngào: "Trường Uyên, bố giao con gái lại cho con đấy!"
"Dạ!" Hoắc Trường Uyên nét mặt trịnh trọng.
Anh đón lấy cô dâu từ tay hai người bố vợ, đan chặt tay mình vào tay cô, đứng hướng mặt về phía cha xứ.
Nghi thức của hôn lễ chính thức bắt đầu. Cha xứ mở cuốn Kinh thánh trong tay ra, đặt lên lòng bàn tay, hỏi một cách nghiêm trang: "Anh Hoắc Trường Uyên, anh có bằng lòng lấy cô Lâm Uyển Bạch làm vợ của mình không? Yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy, dù nghèo hèn hay sang giàu, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, cả hai cũng sẽ không chia lìa, sống trọn đời trọn kiếp?"
"Tôi bằng lòng!" Hoắc Trường Uyên gật đầu không chút do dự.
Trên gương mặt với những đường nét nổi bật ấy trong thời khắc quan trọng này vẫn là những biểu cảm bình thản như mọi ngày, nhưng thật ra cánh tay anh đang căng ra.
"Cô Lâm Uyển Bạch, cô có bằng lòng lấy anh Hoắc Trường Uyên làm chồng của mình không? Yêu anh ấy, chung thủy với anh ấy, dù nghèo hèn hay sang giàu, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, cả hai cũng sẽ không chia lìa, sống trọn đời trọn kiếp?"
Lâm Uyển Bạch cũng giống anh, không chút do dự, khi lên tiếng giọng có chút nghẹn ngào: "... Tôi đồng ý!"
Tiếp theo đó là màn trao nhẫn cưới.
Ở tận cùng thảm đỏ, bánh bao nhỏ vừa mới nâng xong váy cưới, cũng mặc bộ lễ phục đen giống Hoắc Trường Uyên, thắt nơ trên cổ, gương mặt nhỏ cực kỳ đẹp trai. Lúc này hai bàn tay nhỏ xíu đang nâng một chiếc hộp nhung màu đỏ, đôi môi mím lại, vẻ rất nghiêm nghị.
Nó đi ra trước mặt họ, giơ thật cao chiếc hộp lên quá đầu.
Đây là nhẫn cưới do chính Hoắc Trường Uyên thiết kế, được đeo lên ngón áp út của cả hai người. Từ nay họ kết thành vợ chồng, ân ái hạnh phúc, bầu bạn trọn đời.
Cha xứ mỉm cười, nhìn họ và tuyên bố lời sau cuối: "Bây giờ, mời hai bạn nhìn thẳng vào nhau, nắm chặt tay đối phương, dưới sự chứng kiến của Chúa và tất cả người thân, bạn bè, với tư cách là vợ chồng của nhau, thề nguyện lời hứa trọn đời trọn kiếp!"
Cô đưa bó hoa cưới trong tay cho Trịnh Sơ Vũ, nắm chặt lấy hai bàn tay của Hoắc Trường Uyên.
"Tôi Hoắc Trường Uyên (Lâm Uyển Bạch),mong anh/em sẽ trở thành chồng/vợ của em/anh, trở thành người bạn đời và người duy nhất anh/em yêu trong cuộc đời nhất! Tôi sẽ luôn mạnh khỏe, bình an thuận lợi, sẽ ở bên anh/em và con suốt đời. Tôi sẽ trân trọng tình cảm của anh/em và yêu anh/em hết lòng mình, dù là hiện tại, tương lai hay vĩnh viễn, tôi cũng sẽ tin tưởng, tôn trọng anh/em. Tôi sẽ cùng cười, cùng khóc với anh/em! Bà xã/Ông xã, anh/em yêu em/anh, trọn đời trọn kiếp!"Qua micro, giọng hai người họ đồng thanh đồng tiếng vang vọng khắp các ngóc ngách của giáo đường.
Từng tiếng từng tiếng, khiến rất nhiều người rơi nước mắt.
Giáo đường xây theo kiểu kiến trúc Gothic, ánh nắng vàng rực rỡ từ những cửa sổ hình thoi trên trần nhà hắt vào. Một khung cảnh lãng mạn hoành tráng làm sao. Tiếng vỗ tay dậy lên như sấm, mỗi một người làm chứng ngồi trên ghế đều hoặc đỏ mặt xúc động hoặc mỉm cười hạnh phúc.
Trong đó có một cô gái trẻ hoàn toàn giống như đang xem một cảnh phim, vừa vỗ tay vừa cầm giấy ăn lau nước mắt, còn hỏi người bên cạnh để tìm tiếng nói chung: "Đám cưới này ấm áp quá phải không ạ? Chị à, chị cũng là bạn thân của cô dâu sao?"
Người được cô ấy gọi là chị có phần không ăn nhập với khung cảnh nơi đây. Trong thời khắc ngọt ngào và lãng mạn như thế này, người đó lại mặc một cây đen, còn mang một chiếc kính râm và đeo khẩu trang đen, gần như không nhìn rõ diện mạo, nhưng từ thần thái có thể suy đoán đó là một cô gái xinh đẹp.
Cũng vì có mắt kính che đi, người ta không nhìn thấy những u ám lúc này đang toát ra qua đôi mắt xinh đẹp ấy.
"Tôi không phải!" Lục Tịnh Tuyết lạnh lùng phủ nhận.
"Em xin lỗi!" Cô gái kia có vẻ sững người vì thái độ lạnh lùng ấy, không biết mình đã nói câu gì khiến người ta không vui, vội vàng xin lỗi. Nhìn thấy đám đông đều ào về phía trước, cô gái cũng không để ý quá nhiều, chủ động nói: "Mọi người đều lên chúc mừng rồi, chị à, chúng ta cũng lên đi!"
"Chúc phúc ư?" Lục Tịnh Tuyết cười khẩy mấy tiếng. Thứ cô ta có chỉ có trù ẻo!
Qua lớp kính râm màu đen, cô ta nhìn thấy hai vợ chồng mới cưới đứng trước mặt cha xứ nhận lời chúc phúc của mọi người, nụ cười ấy chói lòa đến gai mắt. Hai bàn tay đút trong túi áo của cô sắp găm móng tay vào lòng bàn tay tới nơi. Rất nhanh, cô ta lại bật lên hai tiếng cười "Ha ha" như ma quỷ.Lâm Uyển Bạch, tiếp tục cười thật hạnh phúc đi, tôi xem cô còn cười được đến bao giờ!
Cô gái nhìn thấy mọi người đều tranh nhau ùa lên chúc phúc, cũng sốt ruột muốn chạy lên. Cô ấy muốn quay đầu kéo theo người chị gái kia nhưng khi quay lại thì phát hiện đối phương đã quay người đi ra khỏi giáo đường từ lúc nào. Một bóng hình rõ ràng rất tao nhã nhưng lại vô duyên vô cớ cho người ta cảm giác lạnh lẽo, da gà trên người bỗng dưng nổi đầy.
Lắc lắc đầu, cô gái nhún vai lẩm bẩm một câu: "Đúng là một người phụ nữ kỳ lạ!"
Trên bãi cỏ phía sau giáo đường, tụ tập rất đông người.
Ngoài nghi thức kết hôn, màn khiến người ta phấn khích nhất chính là cô dâu ném hoa cưới. Ảnh chụp chung còn chưa chụp, Lâm Uyển Bạch đã bị Trịnh Sơ Vũ trong bộ lễ phục phù dâu giơ cao tay, thúc giục cô mau tiến hành.
Nhất thời mọi thứ trở nên hỗn loạn, gần như tất cả các cô gái chưa chồng đều bị đẩy lên trước, ai nấy đều rục rịch giơ tay.
Lâm Uyển Bạch quay lưng lại, đứng cách một quãng, cầm bó hoa cưới: "Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Tôi ném đấy nhé!"
"3... 2... 1...!"
Sau khi tiếng đếm cuối cùng vọng ra, bó hoa cưới trong tay cô cũng được tung lên cao.
Sau một khoảnh khắc im phăng phắc, tiếng ồn tiếp tục vang vọng.
Lâm Uyển Bạch quay đầu lại liền nhìn thấy Trịnh Sơ Vũ xách vạt váy đứng bên cạnh, sầu não dậm chân: "A a a! Sao lại không giành được, hoa cưới của em!"
Khi nhìn theo ánh mắt của tất cả mọi người muốn xem xem hoa cưới rơi vào phía nào thì cô bất giác sững người.
Tang Hiểu Du bị tất cả mọi người kéo tới, cô ấy vốn dĩ không muốn can dự vào màn ồn ào này. Dù sao thì cô ấy khác với những người độc thân khác, cô ấy từng ly hôn. Nhưng không còn cách nào khác, cô ấy bị đẩy vào giữa lại không thể lùi người về. Khi bó hoa cưới bay lên cao, cô ấy thậm chí còn không đưa tay đón, vậy mà bó hoa cưới rơi đâu không rơi lại rơi trúng đầu cô ấy, rồi rớt thẳng xuống mũi chân.
Cô ấy đành phải cúi xuống, nhặt nó lên.
Tất cả mọi người đều tiến lên chúc mừng, còn Tang Hiểu Du thì bối rối đứng giữa đám đông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]