Giai Hân điếng người, lồng ngực cô điên cuồng gào thét, mi mắt nặng trĩu. Đây là mơ đúng không? Thế Thiệu Vũ, hắn ta chính là người đàn ông đêm đó sao?
Sự việc này chẳng khác nào tiếng sấm u ám đay nghiến rồi gầm mạnh giữa trời xanh. Tất cả đều là một trò đùa, đều nằm trong sự sắp đặt của hắn. Cô cơ hồ không thể tin nổi, lạnh lùng cười nhạt một tiếng.
- Anh chớ nói xằng bậy, tôi không phải con nít mà ngu muội tin anh!
Phản ứng của cô như vậy, hắn lại càng bất lực hơn. Ngoài câu xin lỗi an ủi này ra hắn hoàn toàn không thể bật thốt được câu nào khác. Chưa bao giờ hắn cảm thấy hận bản thân đến như vậy, cũng chưa bao giờ hắn hạ bệ chính mình đi xin lỗi người khác như vậy.
- Xin lỗi...
- Xin lỗi ư? Xin lỗi thì có ích gì? Anh xem tôi là con nít à? Có đúng vậy không?
Giai Hân chợt cười khẩy, tròng mắt loé lên tia kiên định. Ấy vậy mà cô đã từng chối bỏ đi ý nghĩ điên rồ của chính mình, cô không tin hắn là người đàn ông lạ mặt tối hôm đó, để rồi hiện tại sự thật phơi được bày triệt để, cô bị hắn bức đến điên!
Hồi lâu sau, cô mới dứt khoát nhìn thẳng vào mắt hắn, cao giọng tuyên bố. Trái tim tựa như lã ra làm đôi, nhịp thở đứt quãng, cuống họng khô khốc. Cô không hiểu, không hiểu tại sao mình lại cảm thấy đau đớn, rõ ràng cô hận hắn, hận hắn đến vậy mà...
- Đừng nói nữa, những lời phát ra từ miệng anh thật dối trá mà! Anh đừng có giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi, đưa tôi đi ăn sao, cõng tôi đến bệnh viện sao, mua trà sữa cho tôi sao, chở tôi về nhà sao? Đó chỉ là một cái cớ, một cái cớ để anh thực hiện âm mưu quỷ kế của mình! Từ này về sau làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi, hãy để tôi được yên đi, cảm phiền Thế thiếu gia rời khỏi cuộc sống êm đẹp của tôi, tôi sẽ không nói chuyện này với Vũ Giai Mạn.
Nói xong, cô nghiêng mình sang một bên, để lại trước tầm mắt hắn một bóng lưng cô độc. Nước mắt cô gái nhỏ lã chã rơi xuống, Giai Hân cố kìm lại tiếng nấc nghẹn trong khoang miệng. Ngực trái âm ỉ đến thế, nhức nhối đến thế!
Thế Thiệu Vũ gầm một tiếng, bàn tay hắn theo phản xạ có điều kiện ôm lấy eo cô. Hắn có thể nghe rõ ràng tiếng khóc thút thít của cô.
- Anh, cút đi!
Cảm nhận được sự ấm áp truyền đến, cô vẫn quật cường, thét đến chói tai.
- Hân Hân, chăm sóc bản thân thật tốt.
Hắn cũng không muốn khiến cô phải khó xử, nhanh chóng bỏ lại một câu rồi đội mũ lưỡi trai vào, nhạy bén phóng thích bản thân khỏi bệ cửa sổ.
Hắn đi rồi, sự lạnh lẽo trong phút chốc ùa vào ngực trái. Cô trúc trắc khóc rống lên, hắn từng gieo giắt bao nhiêu hy vọng cho cô, đổi lại cũng chính là sự phản bội tuyệt tình. Ban đầu gặp gỡ hắn chẳng phải là điều tốt đẹp gì.
Một đêm này, không ai trong hai người họ có thể chợp mắt.
*
Ba ngày sau, Vũ Giai Mạn và Vũ Giai Minh từ London về. Khi về còn đặc biệt mua rất nhiều quà cáp, chỉ là, Giai Hân thật sự chẳng có lấy một tia hứng thú.
- Giai Hân, chân em bị làm sao thế?
Vũ Giai Mạn thắc mắc nhìn bàn chân đang băng bó chồng chất của cô, thân thiết hỏi han.
- À, bị đinh đâm vào chân thôi, cũng đỡ rồi.
Đối với cô ta, Giai Hân thật sự không muốn nhiều lời. Nhìn cô ta, bản thân lại vô thức nhớ đến hắn.
- Đúng rồi, hai tuần sau công ty sẽ tổ chức hội nghị khánh thành chi nhánh mới, em nhất định phải đến đó!
Cô ta nói sang đề tài khác, ánh mắt thâm thuý quan sát Giai Hân từ trên xuống dưới.
- Được.
Cô gật đầu, tiếp tục ùa vào dòng nghĩ suy miên man, mong là hắn đừng đến.
Những ngày sau, Giai Hân biết hôm nào hắn cũng đến đây đưa Vũ Giai Mạn đến công ty. Qua lớp cửa kính, cô chứng kiến rất rõ ràng cảnh tượng hai người họ thắm thiết ôm ấp cùng nhau. Cô hơi sững người, nhưng cũng lập tức cười cợt chính mình.
Bọn họ bây giờ là người yêu danh chính ngôn thuận, những hành động thân mật bấy nhiêu thì có là gì!
Có vài hôm, Thế Thiệu Vũ đến đây ăn cơm. Vào thời điểm đó, cô sẽ tìm cớ để trốn trong phòng, tuyệt nhiên tìm mọi cách lánh mặt hắn. Trường học thông báo nghỉ đông tận một tháng, thế nên rất thuận tiện cho việc này.
Thời gian thoáng trôi rất nhanh, phút chốc đã qua hai tuần, hôm nay tập đoàn Vũ Thị tổ chức hội nghị khánh thành chi nhánh mới.
Giai Hân chọn một bộ lễ phục trễ vai màu kem, tà váy kéo dài xuống tận chân. Cô tuỳ tiện tô một ít son rồi đeo trang sức.
Nhìn mình trong gương, vầng trán thanh tú, đồi đồng tử long lanh, sống mũi nhỏ hẹp, cánh môi mọng nước. Xương đòn quyến rũ hiện hữu sắc nét, bầu ngực như ẩn như hiện dưới lớp vải ren hào nhoáng.
Cho dù có đẹp đến nhường nào, cô vẫn không thể phủ nhận, bọng mắt vốn đã trở nên sưng tấy thâm đen, điều này rốt cuộc cũng giải quyết được bao nhiêu khúc mắc trước đó. Đối với cô, hắn thật sự có chỗ đứng. Chỉ là, cô vẫn cảm thấy mơ hồ, nếu như vậy, chẳng phải cô đã...
Những điều tiếp theo, Giai Hân không dám nghĩ, nó căn bản quá mạo hiểm rồi.
*
Đến nơi dự tiệc đã là bảy giờ, hội nghị được tổ chức ở khách sạn trực thuộc tập đoàn.
Giai Hân vừa nhấc váy vừa đi vào đại sảnh, khách khứa đã đến đông đủ. Không có danh tiếng trải dài trên thương trường thì cũng là con ông cháu cha. Lượng người tham dự rất đông, thấp thoáng lên đến con số năm trăm. Cô tìm cho mình một góc nhỏ, yên lặng ngồi xuống. Cô chẳng thích ồn ào, chẳng thích bị soi mói, thế nên ngồi ở đây vẫn là biện pháp tốt nhất.
Nửa tiếng sau đến giờ khai mạc, Vũ Giai Minh một thân âu phục đen bước lên khán đài, gửi lời chào hỏi trân trọng rồi như thường lệ bộc lộ tình cảm, sau đó còn giới thiệu cả Vũ Giai Mạn và Lam Hạ Phi.
Cô cảm thấy nực cười, mường tượng như thể bản thân là con ghẻ vậy. Rõ ràng mẹ cô mới là chính thê, cô mới là con gái hợp pháp của ông ta, vậy mà tình huống hiện tại thực không khác gì ông ta chỉ có độc nhất cô con gái Vũ Giai Mạn và người vợ Lam Hạ Phi ngoan hiền là mấy. Vũ Giai Mạn hôm nay diện bộ váy Chanel phiên bản giới hạn, ba vòng đầy đặn lồ lộ qua lớp vải chất lượng. Tóc cô ta búi lên chừa lại hai lọn ít ỏi, gương mặt thoát tục được tỉ mỉ trang điểm, nhìn ở góc độ nào cũng cảm thấy tuyệt sắc vô cùng. Cô ta lấy điều này làm kiêu, trực tiếp ngước mặt lên, nở nụ cười sáng lạn. Lam Hạ Phi cũng cầu kì không kém, tuổi bà ta căn bản vẫn còn thấp, thế nên diện váy lụa đắt tiền đương nhiên đẹp. Da dẻ được tinh tế chăm sóc qua ngày nên rất căng bóng hồng hào.
Cô hiểu tất cả rồi, chỉ là trước đó, mẹ cô quá mức giản dị, bà không ham hư vinh hay hào hoa phú quý, bà tuyệt nhiên chỉ sống vì cô. Thế nên, bà vĩnh viễn không lấy lòng Vũ Giai Minh được.
Vành mắt hơi chưa xót, cô cụp mi, dứt khoát uống một ngụm rượu vang. Chất lỏng đắng chát lan man đến tận dạ dày, thiêu đốt từng thớ thịt nóng bỏng bên trong. Và, lúc lâu sau, cô thấy hắn.
Cảnh tượng thật lãng mạn biết bao, hắn và Vũ Giai Mạn khiêu vũ cùng nhau. Giai Hân không biết vì cái gì, chính mình cứ liên tục hướng đồng tử về nơi đó, căn bản cô đã cố ném việc đó qua một bên cơ mà...
Ngực trái nhói đau, cô gái nhỏ tựa hồ bị kích thích, liên tục uống vài ngụm rượu, trực tiếp xem nó như thứ chất lỏng không màu, không mùi, không có hình dạng nhất định.
Đầu óc dần chìm vào cõi mê lạc, cô mang máng nhìn thấy xương quai hàm góc cạnh của người đàn ông, bỗng trong phút chốc thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, cô bị bế đi.
Mà người đàn ông kia, chẳng thể là ai khác ngoài hắn.
Không rõ hiện tại hắn bế đến nơi nào, chỉ biết thân thể bị hắn từng chút thoát y, bờ môi lành lạnh bạc mỏng gấp gáp hôn xuống, giống như loài thú hoang dã ẩn nhẫn ở rừng xanh.
- Ưm...
Yêu kiều rên khẽ, lại cảm nhận được luồng hơi thở ấm nóng hữu lực trì trệ phả bên vành tai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]