- Đau quá...
Giai Hân thở dốc, mồ hôi trì trệ. Nằm trên tấm lưng rắn chắc của người đàn ông khiến cô thật sự có cảm giác an tâm, nhưng cơn đau ở chân thì chẳng ổn chút nào. Cô cắn môi, nấc nghẹn trong cổ họng, có phải hôm nay đã quá xui xẻo rồi không?
- Giai Hân, ráng chút đi!
Ngoài câu an ủi căn bản này, hắn cũng không biết nói thế nào.
Ròng rã gần nửa tiếng sau, hai người mới tới bệnh viện gần nhất. Thế Thiệu Vũ cứng rắn cõng cô đến đại sảnh bệnh viện, nói với người bác sĩ trung niên đứng gần đó.
- Bác sĩ, sơ cứu cho cô ấy đi.
- Đợi chút.
Người bác sĩ trung niên vẫn đang chăm chú xem tài liệu, tuyệt nhiên chưa ngẩng đầu lên.
- Đợi con mẹ nó chứ đợi, khốn kiếp tôi bảo ông làm nhanh!
Một tay hắn bợ ra sau, ôm lấy bắp đùi Giai Hân. Tay còn lại níu lấy cổ áo blouse của ông ta. Hai mắt đỏ ằn, giác mạc xuất hiện vài tơ máu. Giai Hân sợ hắn giận quá mất khôn. Cô vuốt vuốt cổ hắn, lửa giận của Thế Thiệu Vũ lúc này mới vơi đi chút ít.
Ông bác sĩ cũng không dám trễ nãi, nhanh chóng kéo băng ca đến. Hắn bế cô lên băng ca, đôi con ngươi nhìn đến vết thương ở lòng bàn chân Giai Hân, sắc mặt u ám.
- Anh ở ngoài đợi, không được vào trong.
Khoảng một tiếng sau, cuộc phẫu thuật kết thúc, Giai Hân vốn đã ngủ từ lâu bởi liều lượng thuốc mê quá khổ. Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-ngu-cung-em/2087049/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.