Tiêu Dật bắt đầu có chút căng thẳng, Trình Kiệt ở bên cạnh nắm lấy tay cậu, cho cậu một cái nhìn an tâm. Tiêu Dật hít một hơi thật sâu bước vào bên trong, hôm nay Tiêu Lãng cũng dẫn bạn gái mới lên đại học trở về, hiện tại bạn gái đang ở trong bếp phụ mẹ Tiêu nấu ăn. Căn nhà vốn dĩ chỉ có ba người, lúc này liền có thêm bốn người nữa đông vui hẳn lên.
Bạn gái của Tiêu Lãng là một cô gái khá xinh đẹp, tuy nhiên vẫn còn có một chút trẻ con, không rõ là do Trình Kiệt quá mức đẹp trai hay là do trong lòng cô ấy có suy nghĩ khác mà Tiêu Dật thấy thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhìn trộm Trình Kiệt một cái rồi đỏ mặt. Trình Kiệt cầm theo một chai rượu trắng truyền thống, trên chai thủy tinh này không hề có nhãn mác gì cả, hắn nói phải đến tận nơi ủ rượu để mua, số tuổi của chai rượu này cũng phải lên tới gần chục năm rồi. Tiêu Dật không uống được rượu, tửu lượng rất kém, trên bàn hiện tại cũng chỉ có ba người là hắn, ba Tiêu và Tiêu Lãng đang nhâm nhi, Trình Kiệt uống rượu không đỏ mặt cũng không thay đổi sắc thái, nhấp một ngụm rượu kính ba Tiêu rồi chậm rãi nói:
“Bác trai, bác gái, lần này cháu đến đây chính là muốn xin phép hai bác, xin phép hai bác để cho cháu có thể chăm sóc Tiểu Dật đến hết phần đời sau này”
Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, ngay cả Tiêu Dật cũng cảm thấy thấp thỏm theo, mẹ Tiêu liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030818/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.