Tiêu Dật nghĩ muốn cầu cứu người xung quanh, dù sao đối với tình trạng của cậu hiện tại bị còng tay thế này nhất định sẽ rất gây chú ý, vốn định đợi Thẩm Đào dừng xe lập tức la lớn cầu cứu nhưng mà người đàn ông kia cả một đường đều vô cùng cảnh giác, không khi nào dừng xe lại ngoại trừ đèn đỏ.
“Thẩm Đào, tôi muốn đi vệ sinh”
Thẩm Đào vẫn bình ổn lái xe, hắn không có bất cứ hành động nào gọi là đồng ý Tiêu Dật cả:
“Không phải buổi sáng đã đi rồi hay sao?”
Tiêu Dật đã đi được gần một tiếng đồng hồ rồi, trời cũng bắt đầu sáng tỏ, cậu để ý hai người đang đi trên một khu phố tấp nập, tuy rằng hiện tại vẫn còn sớm chưa có nhiều người qua lại nhưng hàng quán ven đường căn bản đã có người mở:
“Tôi chưa đi”
Thẩm Đào thản nhiên đáp:
“Đợi đến nơi rồi đi, không phải em rất muốn nhanh gặp Trình Kiệt hay sao?”
Tiêu Dật để ý thấy nơi này có rất nhiều người bán hàng rong, trong lòng cậu chợt nghĩ đến một kế hoạch:
“Nếu không thì mua cho tôi một cái bắp ngô có được không?”
Thẩm Đào làm sao mà không biết suy nghĩ nhỏ nhoi kia trong đầu Tiêu Dật, hắn hơi nghiêng đầu đưa mắt nhìn về phía cậu khẽ mỉm cười:
“Không được, đợi đến nơi rồi ăn”
Tiêu Dật bắt gặp ánh mắt trào phúng nhìn rõ tâm tư kia của Thẩm Đào liền chột dạ quay người nhìn về phía khác, Thẩm Đào là một người thông minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030811/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.