Trình Kiệt lúc trước chỉ có một thói quen xấu là uống cà phê rất nhiều, uống nhiều đến mức Tiêu Dật phải mang toàn bộ cà phê ở trong nhà giấu đi, nhưng mà sau khi Trình Kiệt trở về từ Thiên Tân tính đến nay đã là một tuần rồi, hắn không những không giảm đi thói quen xấu mà còn tăng lên nhiều hơn, lúc trước Trình Kiệt không hay hút thuốc, ngay cả rượu cũng chỉ khi đi xã giao mới uống nhiều hơn vài ly, nhưng mà hiện tại mỗi ngày hắn đều mang thuốc và rượu ra giống như là dùng thay cơm vậy. Tiêu Dật ở dưới quê không biết Trình Kiệt lâm vào tình trạng này, mỗi ngày đều đặn gọi điện thoại cho hắn ít nhất một cuộc cũng không hề phát giác ra điều gì không đúng cả.
“Trình Kiệt, anh đã ăn cơm chưa?” Tiêu Dật ở bên ngoài ban công nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với Trình Kiệt.
Trình Kiệt ngồi trong phòng khách, điếu thuốc vẫn còn cháy để ở trên gạt tàn, trong chiếc gạt tàn đó cơ hồ còn có rất nhiều xác thuốc ngắn ngắn:
“Anh ăn rồi”
Tiêu Dật khẽ thở nhẹ một hơi cũng chẳng biết nên nói cái gì nữa cả, ba Tiêu đã xuất viện rồi, sức khỏe cũng đã khá hơn, nhưng mà ba Tiêu lại không cho phép cậu lên Bắc Kinh nữa. Tiêu Dật nhiều lần lấy lý do công việc của cửa tiệm còn đang dang dở, nếu như không lên thì sẽ không có ai đứng ra xử lý, ba Tiêu khi ấy còn nghiêm mặt dùng tay đập mạnh xuống bàn nói cậu đi thì đừng có trở về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030800/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.