Tiêu Kỷ Mặc và ba Tiêu một lúc sau cũng trở về, Tiêu Kỷ Mặc vừa thấy bóng dáng của Trình Kiệt từ phía ngoài cửa đã chạy thật nhanh tới chỗ hắn nâng giọng gọi:
“Ba Trình Kiệt”
Một tiếng ba Trình Kiệt này khiến cho cả Tiêu Dật và mẹ Tiêu đều chấn động đình chỉ lại mọi động tác, ba Tiêu đi ở phía sau cũng nhíu mày khó hiểu. Trình Kiệt ngược lại vô cùng tự nhiên cúi người bế Tiêu Kỷ Mặc ở trên tay:
“Mới đi đâu về vậy?”
Tiêu Kỷ Mặc đối với Trình Kiệt tình cảm rất tốt, tuy rằng thường ngày không có đến mức thật thân mật như thế này nhưng mà mấy ngày nay cậu rời xa ba Trình Kiệt của mình cũng thấy thật nhớ, thế cho nên hiện tại mới phấn khích như vậy:
“Con với ông nội đi xem biểu diễn ca nhạc”
Ba Tiêu sớm đã được thông báo rằng sẽ có bạn của Tiêu Dật đến chơi, nhưng mà hiện tại nghe Tiêu Kỷ Mặc gọi như thế lại có chút bất ngờ:
“Kỷ Mặc, sao cháu lại gọi như thế?”
Trình Kiệt cúi đầu chào ba Tiêu:
“Chào bác trai, cháu là Trình Kiệt”
Ba Tiêu nhìn thấy người thanh niên trước mặt chững chạc đàng hoàng cũng nảy sinh hảo cảm:
“Chào cậu, đứa nhỏ này cũng thật là lại xưng hô tùy tiện”
Trình Kiệt đặt Tiêu Kỷ Mặc xuống dưới rồi cười cười:
“Không sao bác trai, cháu rất thích Kỷ Mặc”
Ba Tiêu nhíu mày rồi bước lên phía trước một bước:
“Ngồi xuống đi, cậu là bạn tốt của Tiểu Dật nhà chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030795/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.