“Cách”
Chỗ thanh ngang khóa cửa của chiếc lồng này chỉ là một thanh thép rất mảnh, nó thế nhưng bị Trình Kiệt dùng sức một chút liền tự động rơi ra, chiếc khóa nhỏ đồ chơi ở trên đó thì khỏi phải nói, hiện tại cũng cùng thanh ngang kia rơi ở dưới sàn. Tiêu Dật vừa nhìn thấy cảnh này thì nụ cười trên môi chợt cứng lại, bước chân tự động lùi về phía sau vài bước. Trình Kiệt hiện tại giống như một con mãnh thú vậy, hắn bước thật nhanh về phía Tiêu Dật rồi vòng tay siết chặt lấy eo cậu. Tiêu Dật vẫn còn chưa kịp phản ứng gì liền đã bị Trình Kiệt cúi đầu ngoạm một ngụm ở trên cần cổ thơm mùi sữa tắm kia:
“Ưm…”
Trình Kiệt cả người nóng như lửa đốt, hắn khàn giọng chẳng khác gì một con sói đang gầm gừ:
“Em chết chắc rồi”
Tiêu Dật hồi phục lại tinh thần đẩy Trình Kiệt cách xa mình một chút, mắt thấy người nào đó không vui muốn tức giận liền nhanh tay nắm lấy cổ tay của hắn kéo ra ngoài:
“Ngày thường đều là anh giúp em… hôm nay để em giúp anh có được không”
Bên ngoài có một chiếc ghế da đơn màu đen cao cấp rất lớn, Tiêu Dật đẩy Trình Kiệt ngồi xuống chiếc ghế đó rồi ngay lập tức ngồi lên đùi hắn. Phải biết Tiêu Dật hiện tại có bao nhiêu quyến rũ, da thịt mềm mại mát lạnh kia đang không ngừng chạm vào người hắn, hơn nữa bàn tay không yên phận kia cũng như một con rắn nhỏ quấn chặt lấy cần cổ hắn không buông. Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030770/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.