Trình Kiệt bị đẩy lùi lại một bước, Tiêu Dật của hắn thật sự đẹp quá, nhất là nụ cười kia càng khiến cho hắn tình nguyện ngốc cả một đời nhìn cậu. Tiêu Dật thấy có người đi vào trong liền không có ý định trêu đùa với Trình Kiệt nữa, cậu nhỏ giọng rồi kéo lấy cổ tay hắn:
“Được rồi, chúng ta ra ngoài trả tiền cho người ta thôi”
Tiêu Dật vừa nâng bước liền bị Trình Kiệt dùng sức kéo lại ngã vào lồng ngực hắn, hắn cúi đầu thủ thỉ nói với cậu một câu rằng:
“Tiểu Dật, em đẹp quá”
Tiêu Dật sợ người khác sẽ nhìn thấy, không phải là cậu sợ người ta phát hiện ra mối quan hệ giữa cậu và Trình Kiệt mà là cậu không quen để người khác nhìn thấy hai người tình tứ. Tiêu Dật gò má ửng hồng, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn xung quanh rồi hơi đẩy Trình Kiệt ra:
“Đừng như vậy, người khác sẽ thấy mất”
Sau đó Tiêu Dật lại giật mình, cậu sợ Trình Kiệt sẽ hiểu nhầm lời nói kia của cậu thế cho nên cậu liền hoảng hốt quay lại giải thích với hắn, trong ánh mắt kia hiện lên tia gấp gáp rõ ràng:
“Ý của em là em không quen thể hiện thân mật trước mặt người khác”
Trình Kiệt mới giây phút trước còn thấy được trong đôi mắt xinh đẹp kia lóe lên tia vui vẻ hoạt bát, lúc này liền biến thành lo lắng hoảng sợ, hắn không nhịn được đau lòng không thôi. Trình Kiệt đưa tay bao lấy gương mặt của Tiêu Dật, hắn nhẹ giọng trấn an cậu:
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030758/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.