Trình Kiệt quay lại vào trong nhà, hắn trước là ghé qua phòng của Tiêu Kỷ Mặc nhìn xem thử Tiêu Dật có ở đó hay không, mắt thấy chỉ có một mình Tiêu Kỷ Mặc đang ngủ liền biết được hồ ly nhỏ nhà mình có thể đã ở trên phòng hắn rồi. Trình Kiệt bước vào trong phòng ngủ không thấy ánh điện, ban công mở, ánh sáng trăng chiếu tới trên thân ảnh nhỏ bé đang ngồi trên ghế giống như hóng gió, Trình Kiệt cảm thấy không khí có điểm kỳ quặc cũng không mở đèn lên nữa mà đi về phía bên ngoài ban công:
“Tiểu Dật, em đang làm gì thế?’
Ban công chỉ có một chiếc ghế, Tiêu Dật hiện tại liền đứng lên quay lại phía sau khẽ mỉm cười nhìn Trình Kiệt:
“Em đang ngắm sao, anh đến đây nói cho em biết ngôi sao nào rốt cuộc sáng nhất”
Trình Kiệt ngồi xuống chiếc ghế kia rồi thuận tay kéo Tiêu Dật ngồi lên đùi mình, hắn cẩn thận không chạm vào vết thương ở tay của cậu, ôm cậu ở trong lòng giống như là một bảo bối không dám thương tổn. Tiêu Dật đưa tay chỉ lên trời, trời hôm nay có rất nhiều sao, trăng trên cao tuy hơi méo nhưng cũng không ảnh hưởng tới bầu trời đêm xinh đẹp này:
“Trình Kiệt, có hai ngôi sao sáng nhất, anh nói xem ngôi sao nào sáng hơn?”
Trình Kiệt theo phía chỉ tay của Tiêu Dật nhìn tới, hắn chỉ qua loa nhìn lên trời rồi tầm mắt lại rơi xuống đôi mắt so với sao trời còn lấp lánh tỏa sáng hơn gấp vạn lần kia của Tiêu Dật:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030735/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.