Trình Kiệt đưa Tiêu Dật đến nhà Phó Thiến đón Đại Nhân rồi lại chở cậu về khu nhà ở, lúc xe dừng lại ở trước cửa khu chung cư rồi ai đó còn luyến tiếc lôi lôi kéo kéo không muốn cho Tiêu Dật rời đi.
“Tiểu Dật, nếu như trong người không khỏe phải gọi điện cho anh ngay đã biết chưa?” Trình Kiệt một bên đưa tay xoa xoa trán của Tiêu Dật, một bên lại cẩn thận kiểm tra xem chỗ bó bột của cậu có gì bất thường hay không.
Tiêu Dật nhìn người không có chuyên môn y tế nào đó cứ sờ qua sờ lại chỗ vết thương của mình liền buồn cười, giả bộ kêu đau:
“Anh đừng chạm, anh chạm đúng chỗ đau của em rồi”
Trình Kiệt gấp gáp thu tay lại:
“Em đau ở chỗ nào? Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra”
Tiêu Dật cười khúc khích:
“Là đùa thôi, không sao cả”
Trình Kiệt nhíu mày vẫn không tin tưởng:
“Có thật là không sao hay không, hay là anh đưa em đến bệnh viện xem thử mới yên tâm được”
Tiêu Dật lắc đầu, tuy rằng trong người có vết thương vẫn đau nhức nhưng mà thấy ai đó hết lòng quan tâm cho mình như thế cậu liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào:
“Không sao, anh còn không định đi làm là sẽ muộn đó”
Trình Kiệt nghiêng đầu qua hôn nhẹ vào môi của Tiêu Dật, đôi môi này rất nhanh thôi phải mất một khoảng thời gian khá lâu hắn mới có thể gặp lại, nếu như biết trước phải mất một khoảng thời gian dài nữa hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030699/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.