Lúc Tiêu Dật cùng Trình Kiệt bước xuống dưới đi tới chỗ đỗ xe của Trình Kiệt, Tiêu Dật phát hiện ra phía trước chiếc xe có một cột đèn đường vẫn đang sáng, điều đáng nói là mũi xe của hắn lại đâm sát vào cột đèn kia đến mức cả hai đều biến dạng, Tiêu Dật giật mình nhìn chằm chằm chiếc range rover bị méo đi một lúc rồi quay sang hỏi Trình Kiệt:
“Trình Kiệt, anh chạy xe kiểu gì thế?”
Trình Kiệt vòng qua bên kia mở cửa xe cho Tiêu Dật, hắn vừa mới rồi dừng xe lại không để ý mới đâm phải cột đèn này, hắn từ trước đến nay lái xe luôn rất cẩn thận cũng chỉ có duy nhất lần này thôi để xảy ra trường hợp này, có lẽ nguyên nhân kia chính là Tiêu Dật:
“Không sao đâu”
Trình Kiệt ngồi vào trong xe rồi Tiêu Dật liền quay sang quan sát hắn một hồi:
“Có bị thương chỗ nào hay không?”
Trình Kiệt kéo lấy tay của Tiêu Dật đặt vào trái tim mình khẽ nói thế này:
“Anh là vì vội vã đến tìm em”
Tiêu Dật giật mình thu tay lại:
“Anh sau này đừng như vậy nữa, cũng chỉ có nửa ngày không gặp mặt mà thôi… nếu như sau này…”
Trình Kiệt kéo Tiêu Dật ôm vào trong lòng:
“Tiểu Dật, anh lo lắng em”
Tiêu Dật khẽ thở dài, từ lúc quen biết Trình Kiệt tới giờ cậu không hề nghĩ rằng hắn lại là người dễ kích động như thế, một câu anh lo lắng em này của Trình Kiệt cũng chính là câu cậu muốn nói cho hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030670/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.