Tiêu Dật vốn không thể nào mà vượt qua thứ cám dỗ này, cộng thêm với con sói xấu xa nào đó cứ luôn miệng nói muốn cậu nhìn, cuối cùng Tiêu Dật đành mềm lòng ngồi dậy nhìn tới thứ đồ mà Trình Kiệt xếp ra trên giường kia, vừa nhìn thấy một bộ đồ chơi người lớn màu hồng phấn gương mặt của cậu cũng tự giác mà đỏ ửng lên, kết quả lại muốn xoay người nằm xuống:
“Được rồi được rồi, nhìn xong rồi, anh mau cất đi đi đừng để bừa bộn ở trên giường nữa”
Trình Kiệt cố gắng nhịn cười cúi đầu xuống ghé sát bên tai Tiêu Dật thổi gió:
“Hay là chơi một chút đi, em xem lại đúng mà màu hồng em thích”
Tiêu Dật trừng mắt muốn đẩy Trình Kiệt ra:
“Ai thích màu hồng chứ”
Trình Kiệt ở bên cạnh dụ dỗ:
“Là anh thích, chúng ta thử qua một chút có được không?”
Tiêu Dật im lặng không nói gì cả, hai mắt nhắm lại làm ra dáng vẻ cậu đã ngủ rồi. Trình Kiệt kéo chăn của Tiêu Dật lên, chuẩn xác vòng tay ôm lấy eo cậu:
“Tiểu Dật, có muốn chơi thử hay không?”
Tiêu Dật gạt tay Trình Kiệt ra càu nhàu:
“Không muốn, bây giờ là ban ngày đấy, mặt trời vẫn còn trên cao kia kìa”
Trình Kiệt hôn vào má của Tiêu Dật một cái:
“Anh đến kéo rèm cửa lại”
Tiêu Dật nhỏ giọng mềm lòng:
“Đã nói là không chơi rồi, anh sao lại nhiều lời như thế chứ”
Trình Kiệt kéo Tiêu Dật ngồi dậy cười xấu xa:
“Đến chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030651/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.