Trình Kiệt thay quần áo xong liền đi tới trước cửa phòng tắm nói cho Tiêu Dật biết là hắn sẽ đi ra ngoài một chút:
“Tiểu Dật, anh sẽ đi ra ngoài một chút”
Khi Trình Kiệt vừa mới nâng chân bước được một bước thì cửa phòng tắm liền mở ra, sau đó hồ ly nhỏ kia không biết bị cái gì liền mang bộ dạng rất kỳ quái, một tay ôm ngực một tay đưa về phía trước bám lấy vai của Trình Kiệt:
“Trình Kiệt, em khó thở quá”
Trình Kiệt giật mình, hắn nhanh chóng đỡ lấy Tiêu Dật lo lắng hỏi:
“Em sao thế?”
Tiêu Dật nhíu mày khó khăn nói:
“Trình Kiệt, hình như hôm nay có cá chép, em không ăn được cá chép”
Trình Kiệt vội bế Tiêu Dật lên đi về phía giường lớn:
“Em thấy thế nào, có cần đến bệnh viện hay không?”
Tiêu Dật ở một bên hô hấp phập phồng, tay nhỏ vẫn bám lấy cần cổ của Trình Kiệt mệt mỏi đáp:
“Không cần… bình thường một chút sẽ khỏi”
Trình Kiệt đưa tay lên sờ trán của Tiêu Dật cảm thấy nhiệt độ rất là bình thường không có bị phát sốt, hắn có chút gấp gáp không biết phải nên làm cái gì:
“Như vậy không được, anh đưa em đến bệnh viện”
Tiêu Dật ngả đầu vào lồng ngực của Trình Kiệt khẽ nói:
“Trình Kiệt… không cần đâu… lần trước có một lần ăn phải cá chép cũng như thế này, để một lúc liền không sao”
Trình Kiệt sợ Tiêu Dật không có đủ không khí để thở cho nên liền mang mặt cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030598/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.