Buổi sáng ngày hôm sau Tiêu Dật được Trình Kiệt hộ tống đến tận nơi đón xe về quê, hắn đứng ở đó đợi đến khi nào người ta bình an bước chân lên xe khách rồi mới đi làm. Dọc đường đi hai người không nói với nhau câu nào, ngay cả một cái liếc nhìn nhau Tiêu Dật cũng phải né tránh lén lút nhìn. Mỗi lần Trình Kiệt thở mạnh một cái, Tiêu Dật ngồi ở bên ghế lái phụ lại dựng thẳng người bất an.
“Cám ơn anh nhé” Tiêu Dật mở cửa xe bước ra ngoài, vội vội vàng vàng không cả quay đầu lại nhìn Trình Kiệt lấy một cái, cũng không đợi hắn nói cái gì đó đã lên tiếng rời đi rồi.
Trình Kiệt hạ kính cửa xe ô tô xuống, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng đang bất an dựng thẳng kia của Tiêu Dật. Ngày hôm qua khi hắn nói hắn thích cậu, hồ ly nhỏ này liền mở lớn hai mắt bất ngờ mất vài giây, kế đó liền vung tay tát vào miệng hắn rồi chạy ra ngoài một hai đòi về lại ký túc xá, Trình Kiệt phải làm đủ mọi cách thì Tiêu Dật mới có thể an ổn ngủ lại nhà hắn, dĩ nhiên thì cuối cùng vẫn là mỗi người một phòng, ý định ôm thân thể mềm nhũn nhu nhu kia đi ngủ của Trình Kiệt cứ như vậy mà tiêu tan.
Tiêu Dật đứng ở điểm đón xe, có vài người cũng đứng ở đó đón xe cùng cậu nhưng Tiêu Dật từ đầu đến cuối vẫn thủy chung cảm nhận được ánh mắt phía sau đang vô hình dán chặt lấy mình. Tiêu Dật hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030547/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.