Khi hai người bọn họ mua đồ xong cũng đã gần 9 giờ tối, Tiêu Dật đứng ở trước sảnh đợi nhân viên giúp cậu mang đồ để vào trong cốp chiếc xe Range Rover Evoque của Trình Kiệt, Tiêu Dật đứng ở một bên còn lẩm nhẩm đếm số túi đồ kia, ước chừng cũng phải cỡ 50 chiếc, giá tiền của đống đồ này cũng không phải là nhỏ, cậu một lần đi mua sắm liền tốn của Trình Kiệt như thế này, hắn có hay không sẽ nghĩ cậu là kẻ tham tiền mà nhanh chóng chán ghét cậu. Lúc Tiêu Dật ngồi vào ghế lái phụ rồi liền quay sang nói với Trình Kiệt:
“Ngày hôm nay anh mua cho tôi nhiều đồ như thế này khiến cho tôi thật sự ngại lắm”
Trình Kiệt đưa tay đến phía mặt của Tiêu Dật, chậm rãi mang cằm cậu nâng lên một chút, ánh mắt mang theo tia thích thú đáp lời:
“Không cần để ý mấy chuyện đó, em chỉ cần…”
Không đợi Trình Kiệt nói hết câu Tiêu Dật liền gấp gáp mang tay hắn đẩy ra rồi quay mặt sang hướng khác:
“Được rồi Trình tổng, anh có thể đưa tôi trở về ký túc xá được hay không, bạn cùng phòng vừa mới rồi nhắn tin cho tôi rồi”
Trình Kiệt thấy dáng vẻ luống cuống của hồ ly nhỏ kia thì đặc biệt yêu thích, hắn thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt lẩn trốn này của Tiêu Dật, cho nên hết lần này đến lần khác xấu xa trêu chọc người ta:
“Từ giờ gọi tên tôi là được rồi”
Tiêu Dật từ trước đến nay chưa bao giờ dám trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-dat-canh-anh-ay-mot-tieu-dat/2030511/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.