Sau khi nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ, Diệp Nhi vội vã thay đồ bắt xe đến bệnh viện, trên tay còn cầm theo một túi đồ rất to. Vào đến phòng bệnh thì cô phải đứng bên ngoài vì các bác sĩ đang cùng nhau xem xét tình hình tiến triển của anh. Chờ đợi bên ngoài nhìn vào bên trong thấy các bác sĩ chút lại chỉ bên này lúc lại dùng ống nghe đặt nơi khác, còn có người cầm một ống tiêm khá to, bơm thứ chất đặc sệt vào đường ống dẫn vào người anh, theo cô được biết thì đó là các dưỡng chất dinh dưỡng cho những người mất đi ý thức giúp họ có thể duy trì sự sống. Cô vội vã quay mặt đi úp vào tường, nằm che đi sự đau đớn của mình dành cho anh sắp phát khóc. Có lẽ chưa bao giờ Diệp Nhi thấy anh trong tình trạng như bây giờ, anh cứ nằm im mặc người khác lay chuyển vẫn không cử động, anh của cô ngày xưa rất thích thể thao, cả ngày dù bận cách mấy cũng dành thời gian tập luyện vậy mà nay anh như một người chết nằm đó.
Diệp Nhi nhanh chóng lau đi dòng nước mắt còn ướt trên má, cô không muốn anh biết cô vì anh mà khóc, vì cô cũng biết anh không thích điều đó. Vừa quay người ra thì gặp một chiếc áo blouse trắng toát ngước lên thì thấy Thiếu Thành đang nhìn cô bằng một ánh mắt đầy thương cảm
" cô không sao chứ?"
" hic.... tôi ổn, cảm ơn anh. Ngày mai......mai......phải phẫu thuật thật sau"
" đúng, chúng tôi đã hội chuẩn rồi, tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-chon-con-tim/3151725/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.