Lão Vương nhíu chặt mày, cúi đầu không nói gì, dọn dẹp thức ăn cơm canh thừa trên bàn.
Căn phòng rộng lớn im ắng, bầu không khí nặng nề khó nói bao phủ Lão Vương và Vi Linh Linh.
Gấu Bự hình như cũng đánh hơi thấy sự lạ, nó rũ đuôi, lặng lẽ lủi sang một bên, nằm sấp xuống.
Vi Linh Linh dám nói chuyện này trong buổi liên hoan, cũng đã nghĩ sẵn nên đối mặt với Lão Vương thế nào rồi.
Chị ta vươn bộ móng đỏ chót, bình tĩnh cầm cái cốc trắng đựng nước trái cây, nhấp nhẹ một hớp, chậm rãi nói: “Em vốn không định giấu anh, bố đứa trẻ đi rồi, em không vội nói với anh ngay là vì không muốn anh giữ em lại do thương hại em.”
Lão Vương vẫn không nói gì, không bộc lộ cảm xúc.
Vi Linh Linh tiếp tục nói: “Bố đứa trẻ qua đời rồi.”
Động tác tay của Lão Vương dừng lại một chút, anh nghe tiếp.
“Em vốn định xóa sạch đứa con, nhưng đứa bé này đã chậm rãi lớn lên trong bụng em, em…… em không nỡ, anh cũng biết em khao khát có một đứa con của riêng mình mà.”
Vi Linh Linh đột nhiên ôm Lão Vương từ đằng sau, nhắm mắt lại.
“Lão Vương, em biết lòng anh có em, anh đã từng nói, anh là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, khi nào em cần anh, anh sẽ cưỡi Cân Đẩu Vân bay đến cạnh em.”
Nghe đến đó, tâm trạng Lão Vương vô cùng phức tạp. Quả thật anh từng nói câu ấy, khi đó anh vẫn còn là một thiếu niên hăm hở khí phách, thường xuyên mặc áo sơmi trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-cho-toi-mot-anh-ban-trai-co-the-dat-cho-di-dao/461193/chuong-17.html