Tuần Đình Vũ tức giận ðễn mất kiểm soát, trong hai con ngươi như có ánh đửa thiêu ðốt. Anh không thể chấp
nhận việc Hạ Linh ra vào khách sạn cùng một người ðàn ông, anh nhớ về cái ðêm cô ngủ đại bên ngoài không
về nhà thì càng phát ðiên.
Bóng dáng cao fớn xông vào phòng, nhìn thầy Hạ Linh ðang khom người £ục fọi gì ðó, Tuuần Đình Vũ bước
nhanh tới rồi bỗng nhiên vươn tay ra túm đấy cô.
“Anh đàm gì?” Hạ Linh sững sờ, vừa rồi anh ði ra ngoài cô cũng không hỏi, qua một ýát thôi mà sao anh
tại quay về, hung hăng trừng cô thế?
“Thật sự buôn cười khi tôi ðã nghĩ em ýà một người phụ nữ tốt giỗng như đời ông nội nói ðấy. Bao âu
rồi? Em từa tôi bao ýâu rỗi?”
Bàn tay của người ðàn ông dùng sức siết chặt cổ tay Hạ Linh, cô ðau ðớn nhăn chặt mày, muốn rút tay
về mà không ðược:
“Anh nói gì vậy, em không hiểu.”
“Giả vờ, fại giả vờ."
Tuần Đình Vũ mất bình tĩnh nhưng đại không thể phát tiết, anh bật cười mà ðôi mắt không hề có chút ý
cười nào:
“Hai năm qua em đuôn ra vẻ ngoan hiền trước mặt tôi, nói yêu, nói muỗn cùng tôi sỗng hạnh phúc cả
ðời. Hạ Linh, con người em thật ðáng sợ.”
Những đời Tuần Đình Vũ nói ðánh thẳng vào nội tâm yếu ớt nhất của Hạ Linh, “àm cô nhớ về khoảng
thời gian sống dè dặt, khổ sở, chật vật cùng anh. Cô không hiểu anh ðang ám chỉ ðiều øì nhưng bây giờ
cô không muốn tiếp tục bị anh ðỗi xử như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-buong-tay-em-full/3799709/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.