"Buông em ra, Đình Vũ, anh say rồi!" 
"Hạ Liên, Hạ Liên, anh rất nhớ em…" 
Cả khuôn mặt Hạ Linh tái nhợt không còn một chút huyết sắc nào, cô đưa tay đẩy chồng ra, bờ môi run rẩy, giọng hơi khàn: 
"Em đi lấy… nước giải rượu cho anh." 
Trần Đình Vũ vươn tay giữ chặt eo của Hạ Linh, miệng thì liên tục gọi tên em gái cô, đâu biết rằng những lời này có thể tổn thương cô đến mức nào. 
Bọn họ đã kết hôn được hai năm, Hạ Liên cũng ra nước ngoài bốn năm rồi, anh vẫn chưa quên sao? Nếu lúc đó biết trước sẽ thế này, cô nhất định, tuyệt đối sẽ không đồng ý với ông nội mà gả cho Trần Đình Vũ. 
Tuy rằng Hạ Linh yêu anh, tận sâu trong đáy lòng muốn sống cùng anh đến bạc đầu giai lão nhưng mà trớ trêu thay anh chỉ nhớ đến người em sinh đôi của cô. 
Hít sâu một hơi đè nén cảm giác đau lòng đang dâng lên, Hạ Linh kéo tay chồng ra. Cô hiện tại vẫn còn sốt nên rất mệt, không còn sức cùng anh dây dưa. 
"Anh yêu em, đừng đi, đừng bỏ anh…" Trần Đình Vũ mơ hồ nói rồi kéo cô, lưu loát xoay người đặt cô xuống giường. 
Hạ Linh giật mình không kịp phòng bị, bình thường anh rất ghét cô, mỗi bữa cơm đều chỉ ăn vội vàng rồi đi làm, chưa từng cho cô sắc mặt tốt. Bây giờ anh ôm cô là vì nhầm cô với em gái! Biết vậy… mà sao cô vẫn cố chấp, không muốn buông tay anh? "Mày đúng là con ngu." Hạ Linh cắn chặt môi rơi nước mắt, cả người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-buong-tay-em-full/3799692/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.