Phương Khải Dực đỡ lấy Bạch Tĩnh Anh đứng dậy, anh phủi hết toàn bộ lớp cát trên người một cách kĩ lưỡng anh biết cô rất ghét bẩn nên càng không thể để cô bẩn.
Bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông, như thể chỉ cần buông ra cô lại đi mất, sẽ bỏ anh ở lại vậy. Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều rơi vào hoang mang khi bị rơi vào một cái hố sâu như mê cung không lối thoát này.
Chỉ riêng Quách Đông liền nhíu mày bất an vô cùng, lần này bọn họ lành ít dữ nhiều rồi, đây là cái hố vô vàn lối đi, nhưng chỉ cần sai một đường có khả năng sẽ bỏ mạng tại đây.
“ Tiểu Tĩnh! em có cảm thấy đau ở đâu không? ” Anh dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô.
Cô nhìn anh lắc đầu “ Không sao ”.
Nhưng lúc này Lục Nhất lại lên tiếng khiến tất cả mọi người rơi vào hoang mang “ Chúng ta tốt nhất nên đợi ở đây, nếu đi lung tung có khả năng gặp đám người thí nghiệm chất độc của rắn, Tang Thuận ông ta lần này xem ra muốn lấy mạng anh rồi ” ánh mắt cậu rơi lên người Phương Khải Dực.
Anh lại không hề sợ hãi mà chỉ nhếch mép một cái.
Còn cô đột nhiên nhíu mày quay đầu nhìn Lục Nhất nghi hoặc hỏi “ Sao cậu lại rõ như vậy? ”.
“ Vì Tang Thuận là ba nuôi của anh ta ” Quách Đông lúc này thẳng thắng nói, ánh mắt vô cùng khó chịu.
Lục Nhất im lặng, ngay cả Bạch Tĩnh Anh cũng im lặng nhìn cậu ta, đôi mắt của cô hiện lên vẻ thất vọng, cô không ngờ Lục Nhất lại có liên quan đến Tang Thuận, càng không muốn tin cậu ta vậy mà lại là con trai nuôi của kẻ thù.
“ Lục Nhất! Cậu có thật là con nuôi Tang Thuận? ” Bạch Tĩnh Anh nghi hoặc nhìn cậu ta, bàn tay nắm chặt tay Phương Khải Dực.
Cậu ta nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu “ Tôi thật sự là con nuôi của Tang Thuận, nhưng tôi không có ý làm hại cậu, cho dù lúc đầu tôi là được phái đến tiếp cận cậu, nhưng cũng vì cậu mà phản lại ông ấy. Tĩnh Anh cậu không phải không nhận ra tình cảm của tôi ” đôi mắt của Lục Nhất như đang cầu xin sự tha thứ từ Tĩnh Anh.
Đôi mắt ghét bỏ của cô nhìn cậu, khiến cả tâm can của cậu đều cảm thấy đau, nó còn đau hơn cả bị đạn ghim vào người.
Bạch Tĩnh Anh lắc đầu, cô không biết, nhưng cô cũng không thể nào đối mặt với Lục Nhất, chẳng biết nói gì, từ trước đến nay cô luôn cảm thấy cậu ta rất tốt, hoá ra cậu ta vì tiếp cận cô nên mới làm như vậy, tình cảm của Lục Nhất cô tất nhiên cảm nhận được nhưng cô không muốn tin vào những sự thật trước mắt.
Tất cả mọi người rơi vào im lặng, ngay cả anh cũng cảm nhận được Bạch Tĩnh Anh thật sự không vui. Bạch Tử Dương cũng bất ngờ không kém cậu nhìn ra được Lục Nhất thích chị của mình, nhưng không ngờ lại là tiếp cận chị đối phó với Phương Khải Dực.
Trong lòng Tử Dương cảm giác muốn phát hoả, cậu muốn đánh Lục Nhất một trận cho ra trò nhưng Hà Di Dương nắm lấy tay cậu khẽ lắc đầu, cô nàng nói hiện tại không phải lúc đánh nhau, thứ mà chúng ta cần chính là thoát khỏi đây.
Ở bên ngoài người của Từ Cảnh Sâm cũng đã đến nhưng nó lại biến thành một trận chiến vừa trên không vừa ở dưới mặt đất, đúng là Tang Thuận vốn muốn Phương Khải Dực bỏ mạng tại đây nhưng ông ta không ngờ lần này Lục Nhất cũng phản bội lại ông ta.
Những chiếc trực thăng cứ bay vòng qua lại trên không, Từ Cảnh Sâm không phải chưa từng chinh chiến trong hoàn cảnh này, chỉ là người của Tang Thuận quá đông nhưng trái lại bên cạnh anh lại có một Tiêu Soái ngắm bắn rất chuẩn.
Chiếc trực thăng chở Từ Cảnh Sâm và Tiêu Soái luôn bay ở mức độ vừa phải để Tiêu Soái ngắm bắn, những họng súng lớn được trang bị cho trực thăng của Bạch Ưng nhắm đến chiếc nào chiếc đó liền gãy cánh phát nổ.
“ Tiêu Soái! Tôi xuống trước ở bên dưới tôi sẽ lo, cậu lo ở đây nhé ” Từ Cảnh Sâm mang trên người trang bị và móc dây vào người chuẩn bị phóng xuống mặt đất.
Tiêu Soái gật đầu họng súng của trực thăng liên tục bắn, hạ những chiếc trực thăng của Tang Thuận để giúp Từ Cảnh Sâm đáp xuống đất, chiếc trực thăng của Tiêu Soái dừng lại trên không để Từ Cảnh Sâm nhảy xuống.
Những chiếc còn lại luôn bay xung quanh yểm trợ cho Từ Cảnh Sâm, dù hai chiếc trực thăng kia không có sự chỉ dẫn của Tiêu Soái thì vẫn thực hiện nhiệm vụ rất tốt, vì bọn họ phải đi cứu Phương Khải Dực, nhất định phải cứu được anh.
Từ Cảnh Sâm nhảy xuống mặt đất, bây giờ ở dưới đã bắn nhau bằng cả đạn sinh học rồi, bọn người của Tang Thuận như là đang muốn một sống một còn.
Những viên đạn bay “ vèo vèo ” xẹt ra cả lửa, người của anh đã bị hạ 5 người nhưng người bên kia bị thiệt hại đã hơn 20 người rồi, Từ Cảnh Sâm nhếch mép tìm một vị trí thích hợp rồi liếc mắt một cái nhìn xem vị trí của kẻ địch.
Anh xoay một vòng nhắm đến từng người mà bóp cò, chỉ một mình anh đã bắn hạ tận 10 người của Tang Thuận “ Chỉ giỏi được mấy cái trò bỉ ổi, còn lâu mới thắng được bọn anh ” Từ Cảnh Sâm mắng một cái.
Ở trên không Tiêu Soái không ngừng khiến những chiếc trực thăng của Tang Thuận phát nổ, tựa như pháo hoa bắn trên trời vậy, một trận chiến gây go sau nhiều năm không đánh với ông ta.
“ Cmn! Bắn chết hết cho tôi ” Tiêu Soái tức giận mắng, anh chàng điều khiển xoay súng 180° bắn liên tục vào những chiếc trực thăng phát nổ cứ tựa như nếu không giải quyết nhanh thời gian cứu Phương Khải Dực sẽ bị trì trệ càng lâu.
Nhưng vậy anh em bọn họ ai cũng đều khó chịu không muốn kéo dài thời gian làm gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]