Trong khi Bạch Tĩnh Anh vẫn ngoan ngoãn ngủ trong thư phòng của anh, căn phòng đó tràn đầy mùi hương của anh thì Phương Khải Dực đã cùng Quách Đông sang biên giới.
Lần này đi may mắn thì về sớm, có khi lại trễ hơn mấy ngày.
Ánh mắt của anh dáng lên người cô, đây là cả tâm can của anh, là người mà anh yêu nhất, cũng là người bị anh tổn thương nhiều nhất, nhưng cô vẫn bên cạnh anh, đến giây phút này lại có chút không nỡ xa cô.
Phương Khải Dực cúi đầu hôn lên trán cô, xong lại hôn lên mắt cô, rồi lại nói “ Bảo bối! đợi anh trở về nhé ”.
Cô chỉ khẽ “ ưm ” một cái rồi ngủ tiếp.
Đến khi lên phi cơ anh vẫn dặn dò Cảnh Sâm rằng đợi cô thức rồi thì đưa cô về nhà, cho người theo dõi cô vì sợ nguy hiểm sẽ lại tìm cô nữa, anh có chút không yên tâm.
Đúng như ba cô nói, xung quanh anh quá nhiều nguy hiểm, không thể để cô mạo hiểm ở bên cạnh anh, lần này nếu đi lâu một chút, cũng tiện thể suy nghĩ thật kỹ lưỡng.
Nếu nói cho cô nghe, cô sẽ không đồng ý để anh đi, anh lại càng không nỡ.
Chi bằng để anh đi rồi nói cho cô biết, dù cô tức giận mắng anh, anh cũng không sợ bản thân không nỡ nữa.
*
Bạch Tĩnh Anh thức dậy thì Phương Khải Dực đã đi rồi, đáng lẽ ra anh đi rất trễ nhưng sợ cô biết, đành phải đi sớm hơn một chút, cả cơ thể mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-hay-ben-anh-lan-nua/2544724/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.