Dạ Khải Hiên đã làm cho cổ phiếu của những công ty của mấy người bắt nạt Âu Tĩnh Như giảm xuống nhưng vì không muốn cô mềm lòng, không muốn cô nghĩ anh là người lạnh lùng, tàn nhẫn không giữ lời nên anh đã khiến cổ phiếu giảm từ từ khiến những người đó lâm vào khó khăn từng chút một. Âu Tĩnh Như vẫn không hề hay biết đã xảy ra những chuyện này, trong lòng cô chỉ nghĩ chắc có lẽ anh chỉ dọa bọn họ một chút thôi. Âu Tĩnh Như nhìn đồng hồ rõ ràng giờ này là giờ nghỉ trưa vậy mà Dạ Khải Hiên lại tập trung làm việc không có dấu hiệu của việc nghỉ ngơi, cô lại quyến luyến không muốn rời đi ngay, cô cười cười bước nhanh đến đứng bên cạnh của Dạ Khải Hiên, nắm lấy cánh tay của anh nũng nịu: “Anh Tiểu Hiên! Em vẫn chưa ăn gì cả, em đói bụng rồi anh cùng em đi ăn đi.” Anh ngẩng đầu lên nhìn con mèo nhỏ đang làm nũng, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên cười khẽ, anh nhéo nhẹ má của cô, gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta đi ăn thôi.” Dạ Khải Hiên vẫn luôn như thế, cho dù là lúc nhỏ hay khi lớn lên anh vẫn luôn chiều Âu Tĩnh Như, dung túng cho cô mọi thứ, anh và cô đi xuống bãi đỗ xe rồi cùng nhau đi đến nhà hàng Crystal. Nhà hàng Crystal Trên bàn toàn bày những món ăn mà Âu Tĩnh Như thích nhất, cô cười tít mắt mau chóng cầm đũa lên gắp ăn một cách ngon lành. Dạ Khải Hiên ngồi đối diện với cô ăn vô cùng điềm đạm, từ tốn một tiếng động cũng không có ngược lại cô ăn không kiêng dè gì cả, hoàn toàn không có một chút hình tượng của một thục nữ gì cả, mọi tiếng động trong phòng đều do cô phát ra. Dạ Khải Hiên đã quá quen với cách ăn uống của Âu Tĩnh Như không còn thấy lạ gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn đập vào mắt của anh chính là cảnh Âu Tĩnh Như ngồi ăn mà một chân để dưới đất một chân chống lên ghế, anh vỗ trán khẽ lắc đầu hắng giọng một tiếng rồi nói: “Tiểu Như! Em hãy để chân xuống đi, em đang mặc váy đấy, ý tứ một chút.” Do cái bàn đã che lại nên anh chỉ thấy một chân để dưới và đầu gối của chân kia nhô lên thôi. “Hả? Anh đang sợ em lộ hàng sao? Anh yên tâm em có mặc quần short ở bên trong không sao cả.” Vừa nói Âu Tĩnh Như vừa đứng dậy kéo váy lên cho Dạ Khải Hiên xem một chút ngại ngùng, e thẹn cũng không có. Khụ…khụ…Dạ Khải Hiên ho khan vài tiếng suýt nữa đã phun hết đồ ăn ra ngoài, không ngờ là cô lại đứng lên kéo váy lên cho anh xem như thế, anh vội đứng dậy tiến đến kéo váy cô xuống, thật là cạn ngôn với Âu Tĩnh Như: “Em là con gái đấy, bây giờ đã là thiếu nữ rồi sao lại có thể tùy tiện như thế? Sau này không được như thế nữa có biết không?” Âu Tĩnh Như cười hì hì lại bày ra dáng vẻ nũng nịu, đáng yêu nắm lấy bàn tay của anh lắc qua lắc lại: “ Chỉ khi ở bên cạnh anh em mới như thế thôi chứ những tên con trai khác thì đừng có mơ động đến một ngón tay của em còn không biết được không nữa chứ đừng có mà nghĩ đến chuyện này.” Những lời nói của cô đã khẳng định đối với cô anh là người rất quan trọng là người mà cô tin tưởng vô điều kiện là người mà cô rất yêu. Dạ Khải Hiên mỉm cười cưng chiều xoa xoa đầu Âu Tĩnh Như: “Chúng ta tiếp tục ăn thôi.” Âu Tĩnh Như gật gật đầu ừ nhẹ một tiếng, cô kéo ghế lại ngồi gần bên Dạ Khải Hiên cùng anh vui vẻ ăn trưa. Đang ngồi ăn Dạ Khải Hiên chợt nhớ đến cái tên T, anh đã cho người điều tra về cái người tên T ấy nhưng không có bất kì thông tin gì cả: “Tiểu Như! Anh có chuyện muốn hỏi em.” Âu Tĩnh Như đang ăn nghe anh gọi liền ngẩng đầu lên nhìn, chờ đợi anh hỏi. “Lần trước anh có nghe bạn em nói có người muốn giết em kẻ đó tên là T, em đã làm gì mà bị kẻ đó truy sát vậy chứ? T là ai?” Cô khẽ bật cười thành tiếng, không ngờ một câu nói đùa của Ivy lại khiến anh tưởng đó là thật, cô chậm rãi giải thích: “Anh hiểu nhầm rồi, T là bạn của em ở Thụy Sĩ, Ivy chỉ nói đùa như thế thôi sở dĩ cậu ấy nói như thế là do trong lúc em còn ở Thụy Sĩ em đã mấy lần phá hỏng nhà bếp của T nên T mới dọa là sẽ giết em, ngoài miệng nói như thế nhưng T rất tốt khi ở bên đó cậu ấy luôn chăm sóc cho em.” Thì ra là thế, nhưng hàng mày của anh vẫn không thể dãn ra được nếu chỉ là bạn bè là một người bình thường vậy thì tại sao anh lại không điều tra ra được gì chứ? Một chút thông tin cũng không, trong lòng Dạ Khải Hiên bắt đầu lo lắng, lo Âu Tĩnh Như quen nhầm bạn không tốt: “Tiểu Như! Người bạn tên T đó của em là lai lịch ra sao? Anh đã cho người điều tra nhưng không có bất kì thông tin nào cả.” Âu Tĩnh Như sửng sốt khi nghe Dạ Khải Hiên bảo đã cho người điều tra, cô cười cười đáp lại: “T chỉ là một người bình thường thôi không có thân phận đặc biệt gì cả, còn về việc tại sao anh lại điều tra không ra thì em cũng không biết.” Nghe cô nói thế anh cũng không hỏi gì thêm nhưng trong lòng vẫn luôn suy nghĩ, nghi hoặc anh dám chắc T không phải là người đơn giản nếu không thì tại sao lại không có thông tin gì chứ? Ăn xong, Âu Tĩnh Như vỗ vỗ bụng của mình cười mãn nguyện, hai người đứng dậy cùng nhau rời đi, ngồi trên xe Dạ Khải Hiên nhìn con mèo nhỏ bên cạnh mà không khỏi bật cười, dễ thỏa mãn thật. “Anh Tiểu Hiên! Chị gái tên Tiêu Hạ Viên gì đó là bạn anh thật sao? Hai người rất thân?” Âu Tĩnh Như chợt nhớ đến Tiêu Hạ Viên trong lòng không giấu được sự tò mò, hiếu kì mà hỏi anh. Dạ Khải Hiên ừ nhẹ một tiếng khẽ liếc mắt hỏi: “Có chuyện gì sao?” Cô lắc lắc đầu cười cười đáp lại: “Không có gì chỉ là em hơi bất ngờ thôi, từ trước đến giờ em thấy anh không có bạn là con gái hơn nữa còn có thể trở thành bạn thân của anh chắc chắn chị ấy có điểm gì hơn người.” Anh nghe cô giải thích thì khẽ bật cười một tiếng, cô liếc mắt nhìn anh hỏi nhỏ: “Anh Tiểu Hiên! Mẫu cô gái mà anh thích là như thế nào?” “Chắc là hiền lành, học giỏi.” Anh trả lời một cách qua loa, bâng quơ, chỉ thuận miệng đáp lại nhưng anh sẽ không bao giờ ngờ rằng chỉ vì câu trả lời này đã khiến cho cô lấy đó làm mục tiêu cố gắng trở thành mẫu người con gái mà anh thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]