Tôi ngồi ở góc tường dưới tầng với em, em nhìn người qua lại, tôi ngồi xổm ở trước mặt em, nhìn em.(chữ Chu và chữ cháo đều phát âm là zhōu)Em thay đổi rồi, trở nên chăm chỉ hơn, tôi cho rằng sau khi tôi đi, một ngày ba bữa em đều phải ăn đồ ăn ngoài, nhưng không, em bắt đầu học tự nấu cơm xào rau, mặc dù dáng vẻ một tay lướt hướng dẫn một tay xào của em khiến tôi hơi muốn cười.
Chương 04
Nhưng tôi vẫn muốn khóc.
Tôi xuyên qua cửa nhà, ngoài cửa Quỷ Sai đang chờ tôi.
Em dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ ném vào tầng hầm, buổi tối không còn ôm quần áo tôi đi ngủ nữa, trên tủ âm tường trong nhà trở nên rỗng tuếch, không còn ảnh của tôi nữa.Suốt một buổi chiều, tôi đều nhìn em bằng ánh mắt u oán, như oán phụ khuê phòng. Tôi biết tôi đang cố tình gây sự, rõ ràng tôi hy vọng em quen cuộc sống không có tôi, hy vọng em quên tôi. Nhưng khi em thật sự làm vậy, tôi lại khó chịu.Em bắt đầu tự giặt quần áo, mặc dù lần đầu tiên giặt đã nhuộm áo sơ mi trắng của mình thành màu xanh.
Về đến nhà, mẹ vợ đại nhân hơi kinh ngạc, có lẽ là kinh ngạc vì con trai mình thế mà không có hộp thức ăn ngoài chồng chất, quần áo không ném bừa. Bà cất những thứ mình mang tới vào tủ lạnh một cách ngay ngắn, dặn dò Thẩm Tri Nhai cái nào phải ăn hết sớm cái nào có thể giữ lâu hơn.
“Chu Sinh, thuốc màu của em đâu rồi?”Sau khi em ngủ yên ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-hay-quen-anh/1116486/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.