Chương trước
Chương sau
Tôn Kỳ Hạo không biết từ bao giờ lại xuất hiện đứng ở trước cửa phòng bệnh, trên trán đã rịn một tầng mồ hôi hơi thở nặng nề nhưng cũng không che giấu được sự phẫn nộ trong lòng anh.
Anh điều chỉnh lại trạng thái, tiến vào trong phòng đi đến gần chỗ cô. Anh lách người chen qua Mặc Dương cuối cùng là đứng trước mặt Kỷ Vận Phong.
Dáng vẻ ảm đạm đến lạ thường, vươn tay muốn bế cô.
"Đưa cô ấy cho tôi!"
Kỷ Vận Phong liếc nhìn một cái lại nhìn Lạc Ngải Vy ở trong lòng, nhếch môi.
"Tại sao tôi phải đưa cho cậu?"
"Trước khi tôi mất hết kiên nhẫn thì cậu nên giao cô ấy cho tôi đi."
Tôn Kỳ Hạo dùng chút kiên nhẫn cuối cùng của mình mà cảnh báo. Anh không kìm nén được nữa, anh muốn giết tên hỗn đản này.
"Kỳ Hạo..."
Lạc Ngải Vy trong lòng Kỷ Vận Phong, lại lí nhí kêu tên của Tôn Kỳ Hạo. Âm thanh yếu ớt của cô gái như chạm vào trái tim của anh, ngứa ngáy đến khó chịu.
Anh muốn giành lại cô từ tay Kỷ Vận Phong nhưng ánh mắt lại nhìn Lạc Ngải Vy trên người quấn đầy băng vải một cảm giác đau xót chợt dâng lên trong lòng, anh lại không nỡ làm đau cô thêm nữa.
"Em ngoan ngoãn một chút đi."
Kỷ Vận Phong lạnh giọng nhắc nhở, anh ghét cô gọi tên người đàn ông khác khi nằm trong lòng của anh. Hơn nữa lại là người anh ghét...
Đúng như anh nghĩ, Tôn Kỳ Hạo sẽ đến. Anh cũng đã biết Tôn Kỳ Hạo sẽ không bỏ qua lần này nên càng muốn giữ chặt cô hơn. Anh sợ cô sẽ bị Tôn Kỳ Hạo bắt đi, sợ cô rời xa mình. Anh sẽ không để điều đó xảy ra, cho dù bất cứ giá nào anh sẽ giữ cô lại ở bên mình.
"Mới sáng sớm các người các cậu hành hạ bệnh nhân của tôi như vậy à."
Lý Bách cùng Tần Nghiên nghênh ngang đi vào, vẻ mặt lười nhát của Lý Bách như muốn gợi đòn ung dung lên tiếng.
Tần Nghiên chỉ im lặng theo sau,.uhắn không nói câu nào. Chỉ lẳng lặng dán mắt lên người Lạc Ngải Vy.
Lúc này, 5 người đàn ông cao lớn đứng ở trong phòng bệnh của cô khiến căn phòng đột nhiên có cảm giác chật hẹp.
Lý Bách đi lách qua hai người kia đi đến trước mặt Kỷ Vận Phong mà cướp lấy cô ra khỏi tay hắn. Động tác nhanh gọn không chút thừa thãi, phút chốc Lạc Ngải Vy đã nằm trong tay anh ta.
Anh ta đặt cô nằm lại xuống giường, rồi xem xét lại các vết thương. Bốn tên kia đứng ở bên mà quan sát chờ đợi.
"Em không đau sao?"
"Không!"
"Thật?"
"Ừm."
Hai người một hỏi một trả lời khiến đám nam nhân ở xung quanh nhất thời không hiểu chuyện gì.
Lý Bách nheo mày khó chịu, vết máu thấm vào băng vải ở cánh tay đã thu hút ánh mắt của anh ta.
Nhưng cô gái này lại không biết kêu đau, hơn nữa nhìn bộ dạng mím môi chịu đau của cô anh ta càng khó chịu.
Lý Bách còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Nghiên lại đi đến đem cánh tay đang bị chảy máu kia trực tiếp gỡ bỏ.
"Em giả vờ cái gì? Máu chảy như thế này còn bảo không đau. Việc gì phải bắt mình mạnh mẽ như vậy..."
"Còn các cậu, tôi không cần biết các cậu có khuất mắt gì, nhưng nếu muốn giải quyết vấn đề cá nhân thì nên ra bên ngoài mà giải quyết với nhau. Việc gì phải hành hạ em ấy như vậy?"
Tần Nghiên nói một tràn dài giáo huấn lại bọn nam nhân đang đứng ở đây. Cả đám bị hắn nói trúng tim đen nên không biết phải phản bác như thế nào.
Lạc Ngải Vy nghe hắn trách móc cũng không dám đáp lại, cô cắn môi để mặc cho hắn xử lý vết thương.
Lý Bách cùng Tần Nghiên phối hợp với nhau xử lý vết thương cho cô. Nhìn những vết gạch trên cánh tay nhỏ của cô nàng mà bọn hắn bất chợt phải hít một ngụm khí lạnh. Nó quá là đáng sợ...
Máu hoà lẫn với da thịt, ẩn hiện ra những vết thương lớn nhỏ làm người khác nhìn vào có chút chói mắt cùng đau lòng.
*Reng.*
Chuông điện thoại của ai đó vang lên cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng. Tôn Kỳ Hạo khó chịu muốn tắt máy nhưng nhìn lại thì thấy người gọi đến là Hạ Thư nên anh nhấc máy:
"Alo?"
"Anh Hạo, anh mau lên mạng xem đi. Chuyện của giám đốc Lạc đang... đang không ngừng được phát tán. Có người quay lén và tung ảnh của cô ấy."
Hạ Thư gấp gáp nói lại tình hình. Lúc này Mặc Dương, Kỷ Vận Phong và Tần Nghiên điện thoại đồng loạt kêu lên in ỏi. Khiến căn phòng trở nên ồn ào.
Sau khi nghe điện thoại 4 tên nam nhân liền lên mạng xem chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy hình ảnh Lạc Ngải Vy khoả thân nằm cùng với mấy tên đàn ông lạ mặt. Hơn nữa lại có cả video...
Bọn hắn phút chốc đen mặt, xung quanh trở nên lạnh lẽo đến lạ thường. Bọn hắn đủ lý trí biết rõ người trong anh và video không phải là cô. Đây đều là do cắt ghép tạo ra, nhưng bài đăng đó đang không ngừng được truyền đi khắp nơi. Hơn nữa bình luận lại rất kịch liệt.
Pháo Nhiễm Hồng: *Mẹ nó! Cô Lạc tiểu thư này cũng quá dâm đãng đi. Một lúc lại ngủ cùng với nhiều đàn ông như vậy, có phải là đã bị chơi hư rồi không?*
Kỳ Thủ Bang: *Nhìn xem, tướng mạo cô tiểu thư này ngon như vậy. Tôi cũng muốn thử, thật muốn đè cô ả này xuống mà hành hạ.*
*Thật là vô liêm sỉ, ghê tởm.*
*Con ả này đúng là dâm tiện.*
Hàng ngàn câu bình luận chỉ về phía Lạc Ngải Vy, càng lúc càng khó nghe.
Trang nhất lúc này đã là: *Tiểu thư Lạc gia, Lạc Ngải Vy ngủ cùng với nhiều người đàn ông. Dâm đãng không ai bằng.*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.