Dứt lời Lạc Ngải Vy liền lách người đi qua Mặc Dương. Cô không muốn chính mình lại tiếp tục nhìn cảnh tượng người mình thích lại đi tranh giành một người phụ nữ khác trước mặt mình. Không phải là không đau lòng, nhưng bây giờ khóc hay van xin Mặc Dương thì có ích gì hay không. Tốt nhất vẫn là đem chôn vùi cái cảm xúc đáng ghét đó, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
Mặc Dương sau khi nghe Lạc Ngải Vy nói bên tai, như rằng đang bảo hắn là đang đội nón xanh? Gương mặt trở nên thâm trầm khó đoán, nhưng rất nhanh suy nghĩ đó lại bị gạt bỏ bởi lời nói của Kiều Doanh.
"Mặc tổng, anh có sao không? Sắc mặt anh hình như không khỏe thì phải."
Mặc Dương nhận thấy được sự quan tâm trong lời nói của cô gái, có chút ấm áp ôn nhu đáp lại:
"Tôi không sao, cảm ơn em."
Kiều Doanh chỉ cười một tiếng, suy nghĩ gì đấy lại hỏi:
"Mặc tổng có đói không, tôi và Kỷ tổng đang định đi ăn. Nếu không ngại thì tôi có thể mời ngài chứ."
"Tiểu Doanh! Em..."
Kỷ Vận Phong ở một bên thấy cô mời Mặc Dương có chút khó chịu muốn lên tiếng ngăn cản.
Nhưng Mặc Dương biết được ý đồ đó của anh ta không nhanh không chậm nhàn nhạt cười:
"Được! Kỷ tổng không ngại chứ?"
Mặc Dương đánh chủ ý lên người Kỷ Vận, sắc mặt anh ta có chút u ám nhưng vẫn cố nở nụ cười lịch sự đáp lại:
"Không ngại, đều là bạn bè. Cùng ăn một bữa cũng không tính là gì."
Kiều Doanh gật đầu đồng ý, song lại rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-dung-khoc/435450/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.