Thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, Lâm Phong liền gọi đến một dãy số quen thuộc, không có việc gì quan trọng, chỉ đơn giản là anh muốn nghe thấy giọng cô. Nhưng máy cô lại đang bị khóa, anh thử gọi thêm lần nữa, kết quả vẫn như lúc đầu. Chắc cô ấy bận, hoặc mệt hoặc đơn giản vì không muốn bắt máy, anh chỉ nghĩ vậy. Lại chẳng biết được khi anh gọi, cô đã chuẩn bị xếp hàng lên máy bay từ bao giờ.
Sân bay hôm nay cũng không quá đông đúc, vì chẳng phải dịp lễ tết gì. Hiểu Lam làm thủ tục xong liền chạy về phía cha mẹ Hạ đang đứng. Bà Hạ rơm rớm nước mắt:" Con về lại bên đấy nhớ giữ gìn sức khỏe, dù rất muốn có thể gần con nhưng cha mẹ lại chẳng thể từ biệt mảnh đất này" Bàn tay mềm mại của bà nắm chặt lấy tay cô con gái duy nhất, nước mắt bà lúc này đã không thể nhịn được mà rơi xuống. Ông Hạ cũng chẳng thể im lặng:" Thôi, không còn sớm nữa, còn vào phòng chờ nghỉ ngơi rồi lên máy bay cho kịp giờ. Khi nào rảnh, cha mẹ nhất định sẽ sang thăm con ". Hiểu Lam cố giữ bình tĩnh, cô nghẹn ngào:" Vâng, cha mẹ cũng phải thật khỏe mạnh đấy". Dứt lời, mẹ Hạ đã ôm ghì lấy cô, bà như nấc lên:" Hiểu Lam, con bé này, tại sao con phải chịu khổ như thế". Bà đau lòng cho đứa con gái này, nó luôn phải gồng mình lên để gánh vác mọi việc. Trong khi ở độ tuổi này, các cô gái khác đang có một gia đình êm ấm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-dung-buong-tay/2924011/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.