Hiểu Lam mệt mỏi dựa vào người đàn ông kia. Đầu cô đang quay vòng, chỉ biết bám víu vào điểm tựa theo bản năng. Người đàn ông lạ mặt vừa dìu cô đi vào phòng, vừa lẩm bẩm nói điều gì đó. Hiểu Lam khó nhọc mở mắt, cô không nhìn thấy rõ mặt hắn ta nhưng đoán chừng người này nhiều tuổi hơn Lâm Phong. Cô yếu ớt hỏi:" Ông đưa tôi đi đâu?" Nghe thấy tiếng nói của người phụ nữ trong lòng, lão già thị trưởng cúi đầu xuống, nở nụ cười nham hiểm:" Tôi đưa em đi nghỉ".
Ý thức mức độ nguy hiểm càng rõ ràng, Hiểu Lam bất giác rùng mình, hắn định đưa cô đi đâu? Bỗng cô nhớ tới câu chuyện vô tình nghe được của bác hàng xóm. Bác ấy kể có cô gái trẻ kia, tham dự mấy cái tiệc rượu,bị người ta lừa lên giường,sau đấy trở về thần kinh không ổn định, cứ khóc lóc suốt ngày. Nghĩ thế, Hiểu Lam như bừng tỉnh, cảm giác say rượu nhanh chóng bị thay thế bởi sự lo lắng. Tim đập ngày càng nhanh, ngón tay dần lạnh buốt, đây chính là dấu hiệu dễ thấy khi cô hồi hộp cùng sợ hãi.Dùng hết sức lực cuối cùng còn sót lại, cô đẩy mạnh lão già to béo đầy mùi rượu kia ra,miệng hét lên:" Không!! Xin ông tha cho tôi" Giọng nói của cô run rẩy, hốc mắt đỏ ửng chực khóc, cô chưa rơi vào tình huống thế này bao giờ, bây giờ hoảng loạn không biết phải làm sao. Lão già kia túm lấy cánh tay Hiểu Lam, sợ cô chạy mất nên lão càng dùng sức, kéo mạnh tay Hiểu Lam về phía phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-dung-buong-tay/2923956/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.