Hôm nay Lâm Phong trở về sớm hơn thường ngày, quần áo ngay ngắn nhưng mùi nước hoa quen thuộc ấy vẫn cứ luôn phảng phất. Hiểu Lam cũng chẳng thể nào làm gì khác ngoài chịu đựng. Mỗi lần ngửi mùi hương ấy trong không khí, trái tim cô lại nhói lên. Thực sự sợ mỗi khi hắn trở về, lại còn đem theo hương thơm của người đàn bà khác.
Lúc hắn trở về, Hiểu Lam đang ngồi đánh máy. Hắn về cũng chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một cái, chỉ hờ hững đi lên tầng. Thế nhưng vẫn là hắn để ý, nhất là sau những lần cãi vã kia, nhìn thấy sự tức giận cùng cam chịu cô, nhất là đôi mắt đong đầy nước nhưng chưa bao giờ rơi một giọt nào xuống trước mặt hắn. Và rồi hắn lại nhìn xuống cô gái đang ngồi trong phòng khách dưới tầng. Cô thật xinh đẹp. Khoác trên mình bộ quần áo mặc nhà đơn giản nhất: áo phông trắng và quần vải, tất cả đều rộng thùng thình, chẳng thể tôn lên bất kì dáng vẻ nào của người phụ nữ. Nhưng nhìn cũng thật thuận mắt. Mái tóc dài xoăn sóng đang được thả xuống tự do trên tấm lưng nhỏ của cô. Dưới ánh mặt trời, màu hạt dẻ của nó lại càng thêm phần lấp lánh. Lâm Phong cứ đứng đó ngắm nhìn Hiểu Lam, ánh mắt chăm chú ấy ngay cả hắn cũng không nhận ra. Sau một hồi ngắm nghía, hắn cũng rời đi, đồng thời rút ra được một kết luận: Yên lặng chính là khi Hiểu Lam xinh đẹp nhất.
Sau khi tắm xong, hắn xuống tầng. Hiểu Lam vẫn ngồi đó, bàn tay nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-dung-buong-tay/2923949/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.