Ngay khi anh buông cô ra, mẹ Lam bước vào, anh cũng rất biết ý và tinh tế, lấy cớ đi ra ngoài cho hai người nói chuyện.
"Mẹ." cô cất lời chào bà.
"Con sao rồi?" bà cất lời hỏi han, quan tâm cô.
"Dạ con không sao, chỉ bị ngất đi một chút mà thôi." cô trả lời bà.
"Mẹ, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?" cô hỏi bà, và chờ bà giải thích.
"Mẹ là người đứng đầu bang Báo Đen, Văn Long là người đứng đầu bang Bạch Long, từ trước đến nay mẹ cũng chỉ kinh doanh buôn bán vũ khí là chính." bà nói.
"Mẹ...xin lỗi vì đã giấu con." bà ngập ngừng nói.
"Không sao, con cũng cảm ơn mẹ vì mẹ đã cứu con." cô nói.
Hóa ra ba người đàn ông cứu cô ra khỏi thùng hàng container kia không phải là người của anh mà là người của bà, lúc mới đầu cô còn tưởng đây là người của anh nhưng sau khi quả bom phát nổ cô mới biết đây không phải là người của anh mà là người của một băng đảng khác khiến cô khá lo sợ, cùng lúc đó, người của anh ngụy trang ở cảng G bị người của Văn Long giết, để an toàn, cô buộc phải ngắt kết nối với anh khiến anh lo sợ cô xảy ra chuyện.
Rồi sự việc xảy ra phía sau khiến cô không kịp load thành ra bị sốc thông tin nên mới ngất đi.
"Con có thể về dẫn dắt Báo Đen không?" bà hỏi cô.
"Sao ạ, không được đâu mẹ ơi, con không hợp với việc này." cô nói, mà nói đúng ra là cô đang từ chối bà.
"Mẹ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-cho-toi-them-mot-co-hoi/909935/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.