Sáng ngày hôm sau, sau khi Minh Châu tỉnh giấc, thấy mình vẫn nằm trong vòng tay của ông chú kia thì nhẹ nhàng ngồi dậy. Nhưng vừa ngồi dậy thì Văn Long đã ôm cô nằm xuống. "Em muốn đi đâu?" hắn hỏi. "Em...em...em muốn đi tắm." Minh Châu nói ngắc ngứ. "Nằm với tôi một chút nữa." hắn nài nỉ. Minh Châu cũng không nói gì, thuận theo người đàn ông mà nằm im cho hắn ôm, một cảm giác lạ nảy sinh trong lòng cô. "Chú ơi." cô gọi. "Hửm." "Chú ở một mình sao?" "Ba mẹ tôi mất khi tôi còn là một thiếu niên, nên giờ tôi có một mình thôi, còn em." "Em...em là trẻ mồ côi." cô trả lời trong những tiếng nấc. Văn Long nghe cô gái nói xong thì mở mắt, nhìn xuống người con gái nằm trong tay mình, hắn ôm lấy cô thật chặt, ôm thật chặt vào trong lòng. Lòng đồng cảm của cả hai dâng lên, tình yêu trong hai con người nảy nở dành cho nhau. "Sau này em có tôi, tôi có em, chúng ta có nhau, không ai cô đơn nữa." Hắn nói nhẹ nhàng. "Vâng." "Em chuyển luôn về đây ở với tôi, là người yêu tôi, không cần phải ngại." "Vâng." Cô có hơi bất ngờ trước câu nói này của hắn, nhưng sau một lúc thì cũng bình tâm lại và thấy nó cũng bình thường, họ bây giờ là người yêu của nhau, nên ở cùng nhau cũng là điều bình thường. "Nhưng, nhưng em vẫn phải đi học chú à, năm nay em mới lên đại học năm nhất thôi." cô có chút ngập ngừng nói. "Thì em vẫn đi học, học xong thì lại về đây." Văn Long bình thản nói. "Được sao?" Minh Châu hỏi lại. "Được." hắn yêu chiều đáp. Hắn nghĩ sau một thời gian dài hắn mất niềm tin vào phụ nữ, không ngờ lại có một người con gái chỉ gặp có vài lần đã cảm hóa được trái tim băng giá của hắn, hắn hạnh phúc biết bao. Cuộc sống vẫn cứ vậy 3 tháng đã trôi qua, mọi việc vẫn thuận theo tự nhiên, ai cũng có công việc riêng của mình. Anh - Khúc Dạ Thành, vẫn miệt mài với vông việc tập đoàn Khúc thị, ngoài ra anh cũng làm luôn cả việc của tập đoàn Thiên Ý và tập đoàn Lệ Thành. Công việc của cả ba tập đoàn tiến triển vô cùng tốt. Từ ngày anh biết cô - Cố Giai Lệ mang thai, anh chăm sóc cho cô rất chu đáo, anh đã không cho cô đụng vào bất kì một việc gì hết, công việc anh đảm đương hết từ công việc tập đoàn đến những việc vặt của cô. Cô chính thức thất nghiệp ở nhà chơi và học với tiểu Vĩnh, có những hôm chán cô cùng anh đi làm cho vui, nhưng cô đến đó cũng chẳng làm gì, chủ yếu ngắm và trêu chọc anh là chính. Cô cũng quyết định cùng anh là chuyển trụ sở chính của tập đoàn Thiên Ý từ thành phố H đến thành phố M để thuận tiện hơn, mẹ Lam-trưởng cô nhi viện Hoa Nhí cũng hết sức ủng hộ cô, cô tìm được hạnh phúc đời mình bà cũng thấy vui lây. Ngoài ra cô còn quyết định đổi tên Cố An Vĩnh thành Khúc An Vĩnh, ngày trước khi mọi khúc mắc chưa có lời giải thì cô muốn con của mình chỉ là một mình mình, nhưng từ khi tất cả mọi chuyện vỡ lẽ, cô và anh cũng đã có được hạnh phúc mà cả hai dành cho nhau, đây là việc nên làm. Các thành viên lớn nhỏ trong Khúc gia khi biết anh và cô sóng gió đã qua, hạnh phúc lại về thì hết sức vui mừng cho cả hai, còn biết tin cô đang mang thai thì họ càng vui hơn, quan hệ thông gia giữa hai nhà Khúc Gia và Cố gia cũng tốt hơn trước rất nhiều. Cuộc hôn nhân của chị cô Cố Tư Tư và Thẩm Trạch Phong cũng rất hạnh phúc, họ dù kết hôn sớm, chưa ai có tình cảm với đối phương, nhưng họ vẫn luôn vun vén cho hạnh phúc riêng của hai người, họ về chung một nhà mới bắt đầu yêu, bắt đầu hẹn hò, tình cảm mặn nồng, thêm một chuyện, chị cô cũng đang mang thai nên tình cảm của họ càng thêm nồng cháy chẳng kém cạnh cô và anh chút nào. Còn cặp đôi oan gia Minh Thư và Phạm Hoàng đã tiến triển đến giai đoạn tìm hiểu, tuy nhiên họ chưa đến bước yêu, họ mới chỉ thầm thích đối phương và tìm hiểu nhau thôi. Sau khi Khúc Dạ Thành tiếp quản công việc của cả ba tập đoàn thì họ gặp nhau thường xuyên hơn, công việc cũng hay cùng nhau giải quyết, nên tình cảm trong cả hai dành cho đối phương lại lớn thêm chút nữa. Và từ ngày họ ở chung một chung cư, trở thành hàng xóm của nhau, họ cũng không còn hễ gặp là bất đồng quan điểm cãi nhau như trước mà trở nên hòa thuận hơn. Người ngoài nhìn vào thì trông họ giống như một cặp đôi, sáng đi làm cùng nhau, tối trở về cùng lúc, nhưng cả hai đều biết, họ chưa đến được mức đó, họ cũng không giám chắc là sẽ đến được với nhau. Cả Phạm Hoàng và Minh Thư đều giấu đi lòng mình, họ thầm thích đối phương nhưng chẳng dám thổ lộ. Ngày hôm nay, bỗng nhiên Minh Thư phát hiện, Phạm Hoàng dẫn một cô gái trẻ, nhan sắc khá xinh đẹp về nhà, cô đau lòng lắm, cô nổi cơn ghen, nhưng cô đâu làm gì được, cả cô và Phạm Hoàng vẫn chưa là gì của nhau, họ cùng lắm thì cũng chỉ là ĐỒNG NGHIỆP, cô chẳng có quyền mà ghen tuông. Đúng như người đời nói "Trên thế gian này có hai thứ đẹp nhất, đó là ánh mắt của kẻ si tình và tấm chân tình của người đơn phương", thật đau lòng khi Minh Thư có cả hai và Phạm Hoàng cũng vậy, nhưng họ lại chẳng dám thổ lộ lòng mình, khi mà cả hai thấy đối phương đi cùng một người khác giới, họ đều nảy ra ghen tuông và đố kị trong lòng, nhưng cũng chẳng dám nói, chẳng dám tiến lên một bước vì một lí do là họ không là gì của nhau, thật buồn và cũng thật đau lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]