Sáng ngày hôm sau, sau khi Minh Châu tỉnh giấc, thấy mình vẫn nằm trong vòng tay của ông chú kia thì nhẹ nhàng ngồi dậy. Nhưng vừa ngồi dậy thì Văn Long đã ôm cô nằm xuống.
"Em muốn đi đâu?" hắn hỏi.
"Em...em...em muốn đi tắm." Minh Châu nói ngắc ngứ.
"Nằm với tôi một chút nữa." hắn nài nỉ.
Minh Châu cũng không nói gì, thuận theo người đàn ông mà nằm im cho hắn ôm, một cảm giác lạ nảy sinh trong lòng cô.
"Chú ơi." cô gọi.
"Hửm."
"Chú ở một mình sao?"
"Ba mẹ tôi mất khi tôi còn là một thiếu niên, nên giờ tôi có một mình thôi, còn em."
"Em...em là trẻ mồ côi." cô trả lời trong những tiếng nấc.
Văn Long nghe cô gái nói xong thì mở mắt, nhìn xuống người con gái nằm trong tay mình, hắn ôm lấy cô thật chặt, ôm thật chặt vào trong lòng.
Lòng đồng cảm của cả hai dâng lên, tình yêu trong hai con người nảy nở dành cho nhau.
"Sau này em có tôi, tôi có em, chúng ta có nhau, không ai cô đơn nữa." Hắn nói nhẹ nhàng.
"Vâng."
"Em chuyển luôn về đây ở với tôi, là người yêu tôi, không cần phải ngại."
"Vâng."
Cô có hơi bất ngờ trước câu nói này của hắn, nhưng sau một lúc thì cũng bình tâm lại và thấy nó cũng bình thường, họ bây giờ là người yêu của nhau, nên ở cùng nhau cũng là điều bình thường.
"Nhưng, nhưng em vẫn phải đi học chú à, năm nay em mới lên đại học năm nhất thôi." cô có chút ngập ngừng nói.
"Thì em vẫn đi học, học xong thì lại về đây." Văn Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-cho-toi-them-mot-co-hoi/909924/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.